Thông Thiên Đại Thánh
Chương 454 : Thập niên thương mang Ngọc Hư Thông Thiên Kình (3)
Ngày đăng: 22:08 19/04/20
Mà bây giờ ở bên trong lều lớn của quân doanh đứng một hồi lâu, thậm chí ngay cả một cái chỗ ngồi cũng không có, Trong lòng hắn vẫn muốn tìm một cái cớ để nói ra, nhưng vừa rồi nhiều người hắn không có cách nào mở miệng, hiện tại mọi người đã đi ra hắn mới dám nói.
Mã Thiên Trường hơi ngẩn ra, chợt cười nói:
- Ồ! Thật là thất lễ Uông đại nhân, là do ta sơ sót. Người đâu, mang cho Uông đại nhân một cái ghế sạch vào đây!
Sau khi nói xong, Mã Thiên Trường quay đầu hướng về chỗ thái giám truyền chỉ hỏi:
- Phí Công Công, có muốn ta cũng lấy cho ngài một cái ghế không!
- Đại soái nói đùa, ở trước mặt ngài nô tài làm sao dám ngồi!
Thái giám họ Phí cười, khuôn mặt nhăn nheo mở ra giống như bông hoa cúc nở rộ, hai mắt híp lại thành một đường nhỏ.
Khi nói chuyện liền có một tên cận vệ mang theo một chiếc ghế bành được lau dọn sạch sẽ, đặt ở phía đối diện cái bàn rồi lui ra ngoài.
- Uông đại nhân, mời!
- Đa tạ đại soái!
Uông hàn ôm quyền, cũng không khách khí, lập tức tiến tới phía trước cái ghế bành ngồi xuống.
Mã Thiên Trường Trường thì không có hành động gì, nhưng mà khóe mắt của tên thái giám họ Phí khẽ giật, trong lòng thầm nghĩ.
- Uông Hàn này không phải là đọc nhiều sách quá nên hồ đồ rồi chứ, hắn dám kênh kiệu trước mặt Mã Thiên Trường!
Nhưng mà trong lòng hắn cũng lập tức rõ ràng. Hắn ở trong nội cung, nên cũng có chút hiểu biết về quan hệ giữa đương kim Thánh Thượng và Mã Thiên Trường, thế nhưng Uông Hàn này chẳng qua chỉ là một quan văn không có thực quyền. tuy rằng Văn danh vang vọng thiên hạ, nhưng nói đến căn cơ, cũng nông cạn vô cùng, như thế nào có thể biết được quan hệ lợi hại trong chuyện này?
- Đại soái, hiện tại Vương Đình Bắc Nguyên đã bị san bằng, các bộ tộc đều bị đánh cho nguyên khí đại thương. Cả thảo nguyên rộng lớn cũng không có người nào có thể ngăn cản binh lực thiết kỵ của Đại Tấn ta, không biết bước tiếp theo đại soái có tính toán gì không!
Sau khi ngồi xuống, Uông Hàn liền ôm quyền hỏi.
Mã Thiên Trường nghe xong, gật đầu mỉm cười.
- Đích xác, nơi đây đã không còn việc gì nữa, ta sẽ cùng nàng quy ẩn núi rừng, đương nhiên trước đó ta phải gả chồng cho tiểu nha đầu Linh Lung kia đã!
- Hừ! tiện nghi cho tên tiểu tử Lôi Hư đó!
- Thôi đi, Lôi Hư cũng đã rất không tồi rồi!
Mã Thiên Trường nhẹ nhàng ôm Tâm Nguyệt Hồ vào trong lòng.
- Nữ nhân này của chúng ta, càng lớn càng không làm cho ta bớt lo lắng chút nào, nếu không nhanh gả nàng đi, sau này có lẽ sẽ xảy ra rất nhiều chuyện phiền toái.
- Chuyện phiền toái? Ý của chàng là sao?
- Không phải vừa mới nói rồi sao? Vị đệ nhất thánh quân từ trước đến nay của chúng ta có không ít nhi tử đâu!
- Ngươi nói hắn sẽ có chủ ý với con gái của chúng ta sao?
Tâm Nguyệt Hồ hét lên một tiếng.
- Ta sẽ giết hắn!
- Nàng không giết được hắn!
Mã Thiên Trường vỗ vỗ lưng của Tâm Nguyệt Hồ.
- Tên gia hòa này hiện tại đã không còn bị ràng buộc, cho dù nàng dùng Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình cũng không thể thu thập được hắn, ít nhất là hiện tại không thu thập được, cho nên gả nữ nhân đi sớm chừng nào càng an ổn chừng đó.