Thông Thiên Đại Thánh
Chương 474 : Thái Huyền Kinh Lôi đao, triều đình ban thưởng (5)
Ngày đăng: 22:08 19/04/20
Dừng lại lấy hơi một chút hắn tại tiếp tục bằng giọng hùng hồn:
Cao thủ của Mạnh gia ta trong cuộc chiến Bắc Nguyên đã lập được rất nhiều công lao. Đủ để có thể đạt được phần thưởng không kém gì các đại thế gia khác, nhưng mà nếu trong cuộc chiến lần này, Thanh Dung không thể biểu lộ được uy phong của Mạnh gia ta. Thì rất có thể sẽ ảnh hưởng tới việc đánh giá để ban thưởng, lợi ích của Mạnh gia cũng sẽ bị suy giảm. Thân là gia chủ của Mạnh gia, ta tuyệt đối không thể cho phép chuyện này xảy ra!
- Chàng là gia chủ của Mạnh gia, nhưng cũng là phụ thân của Thanh Dung!
- Đủ rồi, chuyện này nói đến đây thôi, Như Ngọc! Nàng tạm thời đi nghỉ đi. Ta tin tưởng Thanh Dung nhất định có thể tế luyện thành công Thái Huyền Kinh Lôi đao!
Thái Huyền Kinh Lôi đao?
Triều đình ban thưởng?
Thanh Dương trấn, Chu Phủ.
Vừa mới tiến vào đại sảnh không được bao lâu, Tiểu Báo Tử đã xé phong thư và tin tức thu nhận được thành từng mảnh nhỏ.
Vừa mới từ Mãng Thương sơn trở về, Tiểu Báo Tử đã nhận được phong thư này, trong thư nói rằng Mạnh gia ở Trữ Châu vì muốn Thanh Dung thắng trận nên đã giao tuyệt thế thần binh Thái Huyền Kinh Lôi Đao cho Mạnh Thanh Dung tế luyện.
Nhưng mà tin tức này vẫn chưa được công bố, vẫn còn trong trạng thái cơ mật, thậm chí Ô gia và Thiên Long Đạo cũng không biết, tựa như bọn hắn cũng không biết đến tột cùng là Mạnh Thanh Dung của Mạnh gia sử dụng loại pháp khí gì.
Những tin tình báo này là do Tiên Cung đưa tới.
- Không thể tưởng tượng được Tiên Cung lại có thể sắp xếp nội gián ở bên trong hoàng cung Đại Tấn, tin tức tình báo như thế cũng có thể thu được.
Phải biết rằng chuyện tình ban thưởng đất đai chính là do Hoàng Đế và mấy người tâm phúc bí mật thảo luận không chỉ thảo luận một số chi tiết tỉ mỉ, mà kể cả một ít hướng đi tiếp theo cũng phải lấy ra thảo luận. Ví dụ như chia như thế nào, thưởng cho ai, lấy cái gì làm tiêu chuẩn để ban thưởng, mỗi người có thể được ban nhiều hay ít….Những cái này cần phải có thời gian dài để thảo luận và nghiên cứu, không có một năm rưỡi thời gian thì không thể nào thống nhất được. Thậm chí có lẽ đây mới chỉ là một chút ý tứ của hoàng đế và tâm phúc mà thôi, có thể chỉ là gặp mặt rồi thuận miệng nói một hai câu chứ chưa bàn bạc chính thức. Cho nên chuyện này Thiên Long Đạo cũng không biết, chỉ có Tiên Cung nắm được thông tin.
- Quên đi, mặc kệ Tiên Cung làm sao có thể biết được thì cũng chẳng có quan hệ gì với ta, ta chỉ cần thuận theo tự nhiên là được rồi. Trong trận chiến tiêu diệt Bắc Nguyên, ta cũng đã lập được công lớn, cho dù không phải là người có công lao lớn nhất, nhưng mà cũng tuyệt đối sẽ có tư cách được ban đất phong hầu, chẳng lẽ đến lúc đó ta sẽ phải chạy đến phương bắc để làm một tên lãnh chúa sao?
Nghĩ đến hậu quả trong lần ban đất phong hầu này, trong lòng Tiểu Báo Tử âm thầm kinh hãi, một cái này có lẽ không phải là biện pháp tốt nhất, nhưng cũng là biện pháp có hiệu quả nhất.
Hiện tại Đại Tấn thi hành chính là chế độ châu quận. Kỳ thật cũng chính là chế độ quận huyện chế của vương triều phong kiến trong kiếp trước của Tiểu Báo Tử, chính là cấp độ cao của chế độ trung ương tập quyền.
Tuy Đại Tấn đang thực thi dạng chế độ này nhưng đồng dạng cũng tồn tại chế độ tư hữu đất đai, nếu mà ngươi có đủ tiền, ngươi có thể mua hơn vạn mẫu ruộng cũng được, thậm chí ngươi có thể mua cả một ngọn núi, có thể truyền thừa ngàn năm, vạn năm. Ngươi có thể ở trong phần đất của mình để xây nhà, làm ruộng, chăn heo, nuôi gà, thậm chí ngươi có thể bỏ hoang, dùng để làm sân Golf, đá banh, cũng không ai quản ngươi. Nhưng mà ngươi cần phải nộp thuế, ngươi không thể xây dựng quân đội, phải chịu sự quản chế của phủ nha địa phương. Nếu ở trong phần đất của ngươi xảy ra án mạng ngươi cũng cần phải tố giác, giao cho phủ nha xử lý, vô luận là ngươi có bao nhiêu đất đi chăng nữa thì tất cả những đất đai đó đều là quốc thổ nội địa của Đại Tấn đều bị Đại Tấn quản lý. Dù cho toàn bộ đất đai trong huyện đều là đất của ngươi, ngươi cũng là một đại địa chủ nhưng ngươi nhìn thấy huyện lệnh đại nhân thì vẫn phải quỳ xuống.