Thông Thiên Đại Thánh

Chương 61 : Ăn trộm

Ngày đăng: 22:01 19/04/20




- Đúng là một đại gia hỏa to gan!



Trong nội tâm Tiểu Báo Tử khẽ động, nhìn ra chỗ khác biết của tiểu gia hỏa này, thông qua tiếp xúc suốt hai ngày nay, hắn cũng có chút lý giải về dã thú trong rừng rậm, tất cả đều giảo hoạt như quỷ, cảnh giác dị thường, tuyệt đối cảnh giác với tất cả sự việc chung quanh, có cái không đúng, liền chạy mất, làm sao mà giống như tiểu gia hỏa này, thậm chí dáng người cũng không cao hơn một nắm tay, vừa nhìn là biết không có khí lực gì, không ngờ lớn gan chạy đến trước mặt mình, ủi ủi vào chân của mình.



Lúc này, Tiểu Báo Tử đã xách tiểu chút chít này lên trước mặt, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ diện mục của nó, con này cũng không khác Hoa Lật Thử lắm, nó hơi khác với những con chuột trên địa cầu là, trên trán của tiểu chút chít này có một nhúm lông màu bạc, vừa nhìn đã làm cho người ta chú ý, dưới ánh mặt trời, có ánh sáng bạc chớp động.



- Có ý gì?



Nhìn thấy đôi mắt của tiểu chút chít này bóng bẩy, miệng hơi mở, hai cái răng nanh cũng không phát ra ánh sáng, phát ra tiếng kêu chít chít, sau đó làm động tác quá mạnh nên thân thể của nó xoay tròn giữa không trung.



Tiểu Báo Tử có chút hăng hái nhìn bộ dáng giãy dụa của con tiểu chút chít này, hắn không muốn buông tay.



Sau khi lăn lộn mấy vòng, tiểu chút chít này đỉnh chỉ giãy dụa.



- Ô, làm sao bất động rồi?



Tiểu Báo Tử sững sờ, thời điểm này, cái lưng của tiểu chút chít vừa vặn đưa về phía mặt của hắn.


Chính là vì tiểu gia hỏa này thường cách một đoạn không xa sẽ phóng một cái rắm, cho nên, trong rừng rậm hiểm ác này, nó cứ bỏ chạy kéo theo một con dê nướng, nhưng không có bất cứ con vật nào tiến ra ngăn cản, đến mức, dã thú và chim chóc xung quanh cũng không ngừng chạy trốn, tránh không kịp, giống như Tiểu Báo Tử lúc đầu, nôn mửa một cách điên cuồng.



Mà có một ít hoa hoa cỏ cỏ linh tinh, sau khi bị mùi hôi này bao trùm, cành lá cũng không chịu được mà bắt đầu uể oải, giống như bị tổn thương.



Chỉ có con tiểu chút chít này, trên đường đi cứ diễu võ dương oai, nghênh ngang, không chút cố kỵ mà thẳng tiến về phía trước.



Tiểu Báo Tử đi đằng sau nó, lúc này hắn đã không còn chút lưu luyến gì về con dê nướng đang bị cái đuôi của tiểu chút chít kéo theo lưng kia rồi, cho dù có bắt nó, đoạt lại cũng không ăn được.



Nhưng mà, cục tức lần này hắn nuốt không trôi, nên mới truy đuổi theo sau, phát hiện con tiểu chút chít này ngoại trừ công phu giả dối ra, cũng không có bổn sự gì khác, sở dĩ dọc đường đi có tình trạng bách thú tránh lui, nguyên nhân không phải vì nó hung hãn hơn người, mà là vì lực sát thương cái rắm của nó quá mức lợi hại, cộng thêm bản thân của nó cũng không có quá nhiều thịt, cho nên những độc trùng mãnh thú cũng không muốn tốn nhiều khí lực với nó.



Tuy con tiểu chút chít này to béo, nhưng to béo thì to béo, nhưng nó cũng chỉ là một con chuột lớn chừng nắm tay, ăn nó thì được bao nhiêu chỗ tốt chứ?



Nhưng mà, không phải Tiểu Báo Tử không sợ dã thú tới tìm hắn gây phiền toái, nhưng Tiểu Báo Tử dính phải cái rắm của tiểu chút chít, nghẹn một bụng tức tối, cho nên to gan lớn mật đuổi theo, nhưng cũng không đi trong rừng rậm đơn giản như tiểu chút chít này.



Hiện tại cơ bản xác định tiểu gia hỏa này sẽ không có bao nhiêu nguy hiểm gì, cho nên muốn phát tiết oán khí ra một chút, thân hình ẩn nấp phía sau một bụi cây và lao ra, đánh về phía tiểu chút chít.