Thông Thiên Đại Thánh

Chương 687 : Ninh Vương ngang tàng, Chu Báo dã man (3)

Ngày đăng: 22:12 19/04/20




Hắn cảm giác được ba trong năm tên cường giả thất phẩm đang ở trong lều vải lớn nhất, còn hai tên đang hoạt động trong bộ lạc, theo sau là hai mươi tên cao thủ Đoán cốt giới, hẳn là đang tiến hành tuần tra.



Cho nên Chu Báo không chút do dự triển khai công kích.



- Không tốt!



Trong lều vải, sau khi kim quang từ Kim hi cách diễm kính bắn ra, một bạch y lão giả trong ba gã cường giả thất phẩm liền cảm giác được không tốt, nguyên một đám đều đứng dậy muốn ly khai, nhưng làm sao có thể nhanh bằng tốc độ kim quang?



Thân thể bọn hắn tán loạn, kim quang dữ dằn bắn thẳng đến, bao phủ trọn cái lều vải, lều vải lập tức biến thành tro bụi, chỉ thấy giữa kim quang có ba quang điểm bỗng nhúc nhích, chính là ba gã cường giả thất phẩm đang khởi động cương khí, hòng chống lại uy lực của Kim hi cách diễm kính.



Bất quá, kim quang Kim hi cách diễm kính quá cường đại, cương khí bọn hắn chỉ có thể ngăn cản trong nháy mắt, sau đó giống như đèn hết dầu, bị kim quang bóp tắt, nghiền nát.



Hết thảy đều quá mức đột ngột, không ai nghĩ Chu Báo căn bản không chào hỏi một tiếng nào liền phát động công kích, không ai nghĩ uy lực Thuần dương pháp khí của hắn lại mạnh như vậy, tuy tu vi bạch y Nhị trưởng lão đã đến bát phẩm cũng không ngăn nổi được một khắc thời gian, đến lúc bọn hắn kịp phản ứng thì đã muộn rồi.



Ba gã cường giả, tính cả lều vải trân quý, đều biến thành tro tàn dưới một kích của Tiểu Báo Tử.



- Nhị trưởng lão!



- Chu Báo, ngươi thật có gan cùng mình!



Một trong hai gã cường giả đang dẫn theo hai mươi cao thủ Rèn cốt giới tuần tra phản ứng nhanh nhất, rống lên một tiếng to, giơ tay lên, xuất ra một đạo bạch quang mang lực vạn quân đánh về hướng Chu Báo.



- Chút tài mọn!


- Ngươi nóng tính như vậy, ta đây cho ngươi thêm một mồi lửa a!



Chu Báo điểm đầu ngón tay một cái, kim quang chung quang bạch y nam tử trung niên dâng lên một tầng quang diễm nhàn nhạt, sắc mặt nam tử trung niên thảm biến, thân thể không ngừng nhẹ run rẩy, phảng phất như đang chịu một thống khổ cực lớn, cắn chặt hàm răng, mặc cho thanh âm "xèo xèo! " kinh khủng đang vang lên, vẫn một mực kiên cường, không kêu lên một tiếng nào.



- Ơ, xương cốt vẫn rất cứng rắn đấy!



Lông mày Chu Báo nhẹ nhảy lên, thời điểm chuẩn bị tăng uy lực quang diễm lên thì nghe gã cường giả thất phẩm bên cạnh nam tử trung niên kia nói:



- Chu Báo, ngươi không biết lá gan ngươi quá lớn sao? Dù chúng ta làm chuyện xung đột với ngươi, ngươi cũng không nên âm thầm tập kích, giết đi ba trưởng lão Côn Lôn sơn, ngươi nên biết làm vậy là gây nên đại họa di thiên rồi!



Chu Báo nhìn hắn một cái, đó là một tên gia hỏa da mịn thịt mềm, phúc phúc thái thái, vẻ mặt hòa khí, Chu Báo tin tưởng, nếu không đang ở trong tình trạng như thế này, hiển nhiên mặt tên béo phì này luôn tươi cười, hơn nữa lại là tươi cười hết sức thoải mái, cơ hồ lần đầu chứng kiến tên này, Chu Báo biết rõ, tên mập này khó đối phó hơn nam tử trung niên kia nhiều.



- Đại họa di thiên, đích thật là đại họa di thiên!



Chu Báo nhìn tên mập kia, lắc đầu cười nói.



- Bất quá, không phải ta gây nên đại họa di thiên, mà là Côn Lôn sơn gây nên đại họa di thiên!



Đang lúc nói chuyện, ánh mắt hắn chợt lanh như băng, quét qua toàn trường.