Thông Thiên Đại Thánh
Chương 804 : Lam kình đảo, Thái Uyên Thiên mở ra (1)
Ngày đăng: 22:14 19/04/20
Tam Thập Tam Thiên có rất nhiều bảo bối, nhưng cũng có rất nhiều nguy hiểm, như Bích Lạc Bí Cảnh hắn tiến vào chỉ là một tiểu đảo mà thôi, còn trên biển Bích Linh đến tột cùng có gì thì có trời mới biết, Thái Uyên Thiên so với Bích Lạc Thiên thì lớn hơn nhiều, đến tột cùng vào trong có thể gặp những gì thì cũng chỉ có trời mới biết.
- Thời gian chỉ còn hai tháng, phải hảo hảo chuẩn bị một chút!
Chu Báo âm thầm nghĩ ngợi trong nội tâm, bắt đầu nổi lên kế hoạch hành động trong Thái Uyên Thiên.
- Ha ha, Mạc Âm Dương bái kiến Chu đại nhân, đại nhân quả nhiên lợi hại, thân phận cao quý tại Đại Tấn vương triều, Hoàng đế Đại Tấn vương triều vậy mà lại tặng Thái Uyên lệnh cho ngươi!
Trên mặt Mạc Âm Dương hiện lên vẻ vui mừng cực độ, nhìn Thái Uyên lệnh trong Chu Báo, cả người lộ ra chút run rẩy vì hưng phấn.
- Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ta có thể đạt được Thái Uyên lệnh sẽ mang ngươi tiến vào Thái Uyên Thiên!
Chu Báo thu hồi Thái Uyên lệnh, khẽ cười nói.
- Một Thái Uyên lệnh có thể mang ba người tiến vào trong Thái Uyên Thiên, trừ hai người chúng ta, còn có Vương đạo tòa Thiên Long Đạo!
Mạc Âm Dương gật đầu cười nói.
- Đó là đương nhiên, uy danh Vương tọa ta cũng nghe như sấm bên tai!
- Ngươi là người Đại Ly vương triều, như thế nào lại biết ta?
Trên đời này có nhiều hòn đảo như vậy, giá trị cũng không lớn, nói như vậy, cũng không phải tốt để Thất Thần Vực và Hải Vực tranh giành, nhưng Lam Kình đảo này lại không đồng dạng, cửa ra vào Thái Uyên Thiên này, tuy rằng ngàn năm mới mở một lần, nhưng lợi ích bên trong quá lớn, vô luận là Thất Thần Vực hay là Hải Vực đều không có khả năng buông tha, sau khi hòn đảo bí mật này bị người ta phát hiện, Thất Thần Vực cũng đã nảy sinh mấy lần đại chiến với Hải Vực, song phương đều có tổn thất, nhưng về sau, bọn hắn phát hiện căn vốn này không có ý nghĩa gì, một điểm ý nghĩ cũng không có.
Không có Thái Uyên lệnh, coi như ngươi biến Lam Kình đảo này trở thành nhà cũng không vào được Thái Uyên Thiên, cho nên Thái Uyên là tiêu điểm để song phương tranh đoạt, sau đó là một hồi tranh đấu cực lớn.
Loại tranh đấu này giằng co mấy ngàn năm, tu sĩ võ sĩ cường giả chết rất nhiều, cuối cùng, thời gian dần trôi qua, sự tình lắng xuống dần, tạo thành một loại trạng thái cực kì ổn định, tạo thành quy củ.
Kế tiếp đúng là dựa theo quy củ mà làm việc, Thái Uyên cũng đã phân tốt, Thất Thần Vực có, Hải Vực cũng có, theo ý nào đó thì đã định ra quy củ, nhưng mỗi một lần Thái Uyên chi hội khai mở thì đều tràn đầy mùi thuốc súng, Thất Thần Vực và Hải Vực ở giữa mùi thuốc súng này, tóm lại, dưới tình huống theo quy định cho phép, tất cả mọi người sẽ cố hết sức để làm suy yếu thực lực của đối phương, ảnh hưởng đến đối phương, thậm chí cuối cùng đoạt được thành tựu của đối phương, những cái này đều là cạnh tranh, không cho phép có xung đột đại quy mô, không đồng ý cướp đoạt đồ vật người khác, nếu không sẽ bị nghiêm trị, nhưng nếu như hết thảy sự tình ngươi làm không bị người khác chứng kiến, hoặc là người khác không có chứng cứ ngươi làm thì cũng chẳng khác nào ngươi không làm cái gì, đây mới thực là quy củ.
Lam Kình đảo, lấy tên là Lam Kình, đây là một hòn đảo giống Kình Ngư, bộ phận trồi lên mặt nước giống như là một đầu Lam Kình cực lớn lộ lên mặt biển, ngọn núi khổng lồ trên đảo giống như cột nước Lam Kình phụt lên, nhìn từ xa xa, thật sự giống như một Lam Kình nổi trên mặt biển.
- Phía Trước hẳn là Lam Kình đảo rồi, xem ra chúng ta không phải là người đầu tiên đến đây, hòn đảo này đã bị người ta hạ cấm chế!
Địa vị đặc thù và tác dụng của Lam Kình đảo khiến tất cả thế lực không dám xem nhẹ, ngoại trừ bản thân cửa tiến vào Thái Uyên Thiên, lại không có tài nguyên bảo bối gì khác, cho nên, trước khi ngàn năm chi hội khai mở, vô luận là Thất Thần Vực hay là Hải Vực đều không phái người tới, coi như là phái người đến cũng không hạ cấm chế gì như hôm nay, hòn đảo này bị một tầng sương mù bao phủ, bất đồng với hoàn cảnh chung quanh, xem xét là biết có người hạ cấm chế.
- Hừ, bất quá chi là một chướng nhãn pháp nho nhỏ mà thôi, không có gì lớn!
Mạc Âm Dương cười hắc hắc, thân hình lóe lên, bay đến phụ cận Lam Kình đảo, vung tay lên.
Một đạo khói bụi nhàn nhạt bay ra từ trong tay áo hắn, dung hòa với đám sương mù chung quanh Lam Kình đảo, đám sương mù kia khẽ động một hồi, nhẹ nhàng mở ra một lỗ hổng, cấu thành một thông đạo do sương mù và khói bụi tạo nên, xuất hiện trước mặt ba người.