Thông Thiên Đại Thánh
Chương 90 : Thu hoạch kỳ vật (1)
Ngày đăng: 22:02 19/04/20
Thiềm quái cũng chết, nó chính là yêu thú, nhưng đối mặt với việc cường giả Bát phẩm tự bạo, cho dù nó mạnh hơn nữa cũng không chịu nổi, cằm và bụng hoàn toàn nổ tung, nội tạng rơi đầy đất, đã chết không thể chết lại nữa.
Tiểu Báo Tử bụm mũi, cố nén đau đầu kịch liệt, từng bước một tiến vào nơi kịch chiến, lúc đi tới, thì ở đó còn thi thể thiềm thừ, cùng với một cái túi thiêu tơ vàng có đường vân.
Đây là một cái túi đen, có lẽ chính là thứ mang theo vật tùy thân của Huyết Vô Nhai, sau khi tự bạo, lại không có một chút tổn thương nào, chỉ dựa vào điểm này, liền nhìn ra cái túi này rất bất phàm.
Tiểu Báo Tử đi qua, nhặt cái túi lên, đặt lên tay, vẫn còn nặng, đang chuẩn bị mở ra, thình lình nhìn thấy trong bụng của thiềm thừ, có lục quang chớp động.
- Nội đan?
Tiểu Báo Tử sững sờ, cúi người xuống, nhìn kỹ lại.
- Không đúng, yêu thú nội đan không sáng như vậy.
Đây chính là vấn đề nhân phẩm.
Truyền thuyết, từng có một ngư dân, chỉ bắt một con rùa nhỏ ở ven bờ, ở phía trên mai rùa, có một chỗ nhô lên, mở ra xem xét, nhìn thấy một khỏa minh châu xinh đẹp, xinh đẹp mê người, có thể tị thủy hỏa, chính là kỳ trân hiếm thấy, nhìn lại còn rùa, đó chỉ là một con rùa bình thường không thể bình thường hơn, so với những con rùa khác cũng không có gì khác nhau, đã từng có một tuyệt thế cao nhân, chém một con Long Quy ở Đông Hải, thực lực con Long Quy này rất cao cường, nội đan to như chậu rửa mặt, linh khí bức người, cộng thêm mài rùa cứng rắn, cứng hơn cả sắt thép, cao nhân kia phí sức chín trâu hai hổ, mới có thể tách rời, mở mai rùa ra, trừ huyết nhục và nội đan ra, không có vật thứ hai, lại có một nông phu giết bò vào cuối năm, ở trong cơ thể con bò già nhà mình có một hạt dị châu, to như nắm đấm, có thể thúc đẩy cỏ cây sinh trưởng, mà con bò kia không sống quá mười năm, càng không có chỗ đặc biệt.
Cái này chính là nhân phẩm.
- Xem ra nhân phẩm của ta hôm nay đại bộc phát a!
Tiểu Báo Tử xoay người nhặt hạt châu màu lục này lên, một cảm giác mát lạnh xuyên thấu qua bàn tay, dọc theo cành tay truyền khắp toàn thân của hắn, vừa rồi trong đầu của hắn còn đau đớn kịch liệt thì được cảm giác mát lạnh này lướt qua, đã tốt hơn rất nhiều, cảm giác mệt mỏi cũng biến mất không ít.
Tiểu Báo Tử sững sờ một chút, đang định nhìn kỹ, bỗng nhiên nghe xa xa truyền đến một tiếng thú rống, hắn giật mình, nhanh chóng nhét hạt châu vào túi hoa văn, sau đó tiếp tục tìm kiếm trên thi thể của thiềm thừ một hồi, cuối cùng cũng từ trong đống nội tạng của nó, tìm ra một khỏa nội đan, thuận tay nhặt một tấm vải lên, lau lau nội đan, sau đó nhét vào trong túi hoa văn, quay người rời khỏi tuyệt cốc, đi vào cái hang động trước kia của hắn nghỉ ngơi, hắn ném cái túi hoa văn qua một bên, ngã người ra liền ngủ.