Thư Của Tề Nhạc Tư

Chương 15 : Khang Đằng

Ngày đăng: 19:14 18/04/20


Ngày mùng 6 tháng 3 năm 2004



Tôi có thể dọn nhà rồi.



Cuối cùng.



Tuy rằng lần này không biết có thể trốn bao lâu, dù sao, trường học của tôi vẫn ở chỗ đó, người kia nếu thật sự không chịu buông tha tôi, thì dù tôi lại chuyển lại trốn cũng sẽ bị phát hiện.



Nhưng ít nhất không cần mỗi ngày khi về nhà đều phải lo lắng đề phòng.



Tôi chỉ khẩn cầu ở trường học lão ta để mặt mũi cho tôi, tôi không muốn bị người khác cho rằng mình là một thằng hề đáng thương.



Tề Nhạc Tư thật là khờ đến khiến người ta hận không thể bóp chết nó.



Tôi chẳng qua là thăm dò một chút, không nghĩ tới nó lại thật sự gửi tiền đến đây.



Hơn 600 tệ, tiền mừng tuổi của nó và cả tiền nó nói dối mẹ lấy được, còn mười mấy tệ lẻ kia cũng không biết là nó lấy từ đâu ra.



Nhưng cũng nhờ có nó ngốc, cuối cùng tôi cũng thuê được phòng mới.



Hai năm qua tôi vẫn luôn ở một mình, yên tĩnh.



Tôi không chịu được một chút âm thanh, không chịu được người ngoài quấy rối cuộc sống của tôi.



Thế nhưng hết cách rồi, nếu như muốn tiếp tục thuê một phòng riêng nhất định phải đòi tiền chỗ mẹ, hơn nữa khi thuê phòng tự tôi không có cách nào ký hợp đồng với chủ nhà trọ.




*Hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt



Người sống trong cừu hận và sợ hãi sẽ không có tương lai.



Ngày mai là chủ nhật, hành lý của tôi đã đóng gói xong xuôi.



Thông tin cho thuê lại cũng đã đăng ký, thậm chí tôi không dám treo thông tin cho thuê lại trên cửa sổ.



Tôi cần yên tĩnh, cần một người cũng sống như vậy.



Ngày mai, bắt đầu từ ngày mai tôi có thể tạm thời yên tâm, hi vọng ngày mai nhanh đến.



Tên nhóc con Tề Nhạc Tư kia lại còn nói tôi tốt, nói tôi không nên chịu khổ sở như vậy.



Tôi quả thực không biết vì cái gì tôi phải chịu khổ sở như vậy, nhưng tôi cũng biết rõ, tôi không tốt đẹp gì.



Nó so sánh tôi với ngôi sao trên trời sao, nhưng nó không biết, rất nhanh, không bao lâu sau, vì sao này sẽ rơi, thời khắc rơi xuống, phạm vi hủy diệt tuyệt đối không chỉ là chính bản thân.



Đột nhiên tôi lại tò mò, đến cùng nó có biết mình đang nói chuyện với hạng người gì không, đến cùng nó có biết mình đang nói gì hay không.



Nó nói yêu thích tôi, đau lòng vì tôi, muốn bù đắp cho tôi.



Thật con mẹ nó ấu trĩ.



Nếu như nó dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ làm cho nó khóc lóc hối hận vì đã quen tôi.



Tôi sao xứng đáng có người quan tâm chứ?



Đi chết đi.



Đều đi chết đi cho tôi.