Thứ Nữ Công Lược
Chương 115 : Chuyện cũ (Thượng)
Ngày đăng: 17:16 30/04/20
Hướng bà tử ở trước mặt Hổ Phách cực ân cần, thường xuyên qua lại, Hổ Phách cũng biết một ít tình huống trong nhà nàng.
Có độc một cái đứa con, không đến hai mươi tuổi chết bệnh, lưu một
nam một nữ. Nàng không đành lòng để con dâu tuổi trẻ thủ tiết, cho nàng
cải giá. Lão gia ở mã bằng giúp đỡ cho ngựa ăn, ăn uống là trong phủ,
một tháng năm trăm văn tiền tháng, nàng lại không chuyện làm chân chính, mang theo tôn tử cháu gái, ngày qua rất khó khăn.
Thập Nhất Nương nghe xong không khỏi trầm mặc một lúc lâu.
Đừng nói là phòng nàng thô sử bà tử làm việc đều tẫn tâm, chính là
phải đổi người, cũng không thể dùng cái lắm miệng. Kiếp trước nàng thuận buồm xuôi gió, đến La phủ bị hoàn cảnh bức đến đường cùng, cũng từng
thấp kém phải cầu người, cảm xúc so với người bình thường càng sâu. Đã
không muốn, chớ làm với người. Cấp Hướng bà tử hy vọng lớn như vậy, sau
đó một câu nhẹ nhàng bang quơ ” Tạm thời không đổi người” để đuổi nàng,
chỉ sợ nàng hơn nửa tháng đều ngủ không được. Còn có hai con gà nướng
kia, không biết là từ nơi này bớt ra để mua. Mình thương hại nàng, có
quan hệ đến những gì mình trải qua. Mà Hổ Phách nói đến việc này tâm có
xấu hổ, nhưng thật ra làm cho nàng thực ngoài ý muốn!
” Hướng bà tử tôn tử, cháu gái có bao nhiêu lớn?”
Hổ Phách nghe ánh mắt sáng ngời:” Cháu gái là lớn, năm nay mười hai
tuổi, sinh tháng tư, kêu Phương Phỉ. Tôn tử là nhỏ, năm nay mười tuổi,
kêu Khóa Nhi.”
Thập Nhất Nương nhớ tới trong phòng Nguyên Nương có cái kêu Phương Phỉ:” Là đương sai trong phòng đại tỷ sao?”
“Không phải.” Hổ Phách cười nói:” Nghe nói cũng rất là thông minh lanh lợi, cho nên người trong phủ kêu đại, tiểu Phương Phỉ.”
Thập Nhất Nương trầm ngâm nói:” Hướng bà tử sống rất lâu, không tốt ở lại chỗ chúng ta nơi này. Ngươi đến lúc đó nhìn xem có chỗ nào cần nha
hoàn hay không, cấp Phương Phỉ tìm việc, lại chỉ điểm Phương Phỉ, đừng
giống như tổ mẫu nàng lắm miệng lưỡi, việc tự nhiên cũng có thể dài lâu
.”
Hổ Phách là đại nha hoàn đắc lực nhất bên người Thập Nhất Nương, Từ
phủ cao thấp đều biết. Tuy Thập Nhất Nương không có quản gia, nhưng
trong phủ thiếu người, nàng muốn an bài người đi vào, Tam phu nhân sẽ
không vì chuyện này mà bác mặt mũi của nàng. Chuyện này tự nhiên không
đã sớm đuổi. Ai biết Hầu Gia nghe xong lại tức giận, nói Đại tiểu thư,
có phải mỗi ngày nhớ đến cái thượng viện kia hay không, còn nói, hiện
giờ ta tiến tới là Vĩnh Bình Hầu Gia, ngươi hiện tại đã vừa lòng? Đã cao hứng? Đại tiểu thư, tức giận đến khóc như suối, nói, lúc ngươi không
làm Hầu Gia ta liền không cùng ngươi sống qua ngày hay sao? Hai người
càng nói càng thâm. Ngày thường trước mặt Đại tiểu thư cho tới bây giờ
Hầu Gia đều không cao giọng nói như vậy lại còn một chưởng đem kháng bàn hoàng lê mộc bên người đập vỡ thành bốn năm mảnh, sợ tới mức Vãn Hương
chạy đem thái phu nhân tìm đến.”
” Sau đó thái phu nhân quở trách Hầu Gia một phen?”
Hổ Phách trừng to ánh mắt nhìn Thập Nhất Nương:” Ngài như thế nào biết?”
Thập Nhất Nương hơi cười:” Thái phu nhân chính là cái giúp yếu không
giúp mạnh. Nhị phu nhân độc thân một mình, cho nên nàng thương tiếc Nhị
phu nhân; Ngũ gia giống như đứa nhỏ chưa có trưởng thành, cho nên nàng
sợ Ngũ phu nhân chịu ủy khuất; Tam phu nhân có hai cái đứa con chống
lưng, tam gia đối với Tam phu nhân là nói gì nghe nấy, thái phu nhân
khẳng định sẽ không lo lắng nàng sống không tốt, đối nàng rất yên tâm,
tự nhiên chú ý ít nhất. “Bà bà như vậy, nàng gặp qua rất nhiều. Tức phụ
thường cảm thấy bà bà một chén nước không có chia đều, bà bà cũng hy
vọng mỗi người đều sống tốt, cảm thấy ngươi có năng lực, ta sẽ không cần giúp ngươi.” Hiện tại đại tỷ cùng Hầu Gia cãi nhau, nàng tự mình phải
giúp đại tỷ quở trách con, dàn xếp ổn thỏa!”
Đáy mắt Hổ Phách có một tia khâm phục:” Kết quả như bình thường ở
trước mặt thái phu nhân Hầu Gia không rên một tiếng chuyển đến hậu hoa
viên trụ.”
“Bán nguyệt phán?”
Hổ Phách nắm tay.
“Sau đó đại tỷ cũng tức giận chuyển đến tòa nhà hiện tại.” Thập Nhất
Nương không khỏi mỉm cười,” Sau này hai người như thế nào lại tốt đẹp
trở lại?”
Bằng không, như thế nào có Truân ca?