Thứ Nữ Công Lược

Chương 145 : Bằng hữu (Thượng)

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Văn di nương nói có lý có tình, khiến cho Thập Nhất Nương thực giật

mình. Không đề cập hai nhà Từ, Văn, lại đề hai nhà La, Văn…… Nghĩ đến

lần đầu tiên thấy Nguyên Nương lúc đó Nguyên Nương cho Ngô Hiếu Toàn đi

Dương Châu hỏi thăm Văn thị, còn nói,”Người Văn gia nhất định đối với

hắn thật có lễ”, lại nhớ đến ngày đó kiểm tra sổ sách, Nguyên Nương kiếm nhiều tiền, cũng là năm, sáu năm cuối cùng, phía trước tuy không có ít, nhưng cũng không có kiếm nhiều giống như vậy. Huống hồ xem tuổi Lô Vĩnh Quý, thị tì hồi môn lúc tới được cũng bất quá hơn mười tuổi, không có

người phụ giúp đắc lực, như thế nào có thể có thành tựu như hôm nay. Mà

khi đó Từ gia tự chiếu cố cho mình còn không xong, dù có giúp đỡ, cũng

có hạn. Nhớ đến thái độ của Nguyên Nương đối với Văn thị…… Thập Nhất

Nương mơ hồ hiểu ra Nguyên Nương vài năm nay thông qua Văn thị buôn bán

lời không ít tiền.



Nàng cùng Nguyên Nương ý tưởng lại bất đồng.



Quân tử yêu tài, nhất định sẽ cầu. Nếu mình dựa vào Văn gia kiếm

tiền, như thế nào có khả năng ở trước mặt Văn di nương thẳng sống lưng

mà nói chuyện.



Thập Nhất Nương cười uống trà, nói:” Ta mấy ngày nay chính xác bề bộn nhiều việc. Ý tốt của Văn Tam phu nhân ta tâm lĩnh, về sau có cơ hội

mọi người gặp nhau một lần đi!” Chính xác là cự tuyệt Văn di nương.



Văn di nương nghe sắc mặt có chút trắng, tươi cười miễn cưỡng nói:”

Tỷ tỷ, Văn Tam phu nhân, muốn gặp ngài, cũng là bởi vì nàng từ Dương

Châu mang cho ngài lễ vật đến……” Thập Nhất Nương cười kêu Hổ Phách:”

Tiễn khách đi! Ta còn muốn đi chỗ thái phu nhân nơi đó vấn an.”



Văn di nương sắc mặt lập tức trở nên xấu hổ, lại như trước mang theo

khuôn mặt tươi cười nói:” Tỷ tỷ, Văn gia tam gia từ tây dương mang đến

hồng bảo thạch cùng thanh kim thạch, mỗi viên to bằng trứng chim bồ câu, San Hô tốt có đôi cao mấy thước……”



Cho Thập Nhất Nương thấy đó là vật phẩm thượng hạng– không đến cuối

cùng, không thể không cố gắng. Nhưng nàng càng hiểu được một đạo lý. Ăn

thịt dùng miệng, bắt người dùng tay. Nàng cước bộ cũng không có ngừng

chút nào nàng đứng dậy tiến nội thất.



Hổ Phách con mắt không nhìn, cười đối Văn di nương nói:” Di nương,

sắc trời không còn sớm, ta sai tiểu nha hoàn tiễn ngài trở về đi!”



Văn di nương đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn bóng dáng Thập Nhất Nương, góc mày nhẹ cau, khom đầu gối hành lễ lui xuống. Hổ Phách tiễn nàng đến cửa nách phía đông quay lại. Thu Hồng đỡ Văn di nương hướng trong phòng mình đi.




Chỉ chốc lát, Ngụy Tử đi ra, cười nói:” Ngươi ở trong này làm cái gì? Thời tiết lạnh như vậy, cẩn thận bệnh. Chuyện qua năm nay lớn, nếu bệnh bị đưa đến biệt viện tĩnh dưỡng, phu nhân các ngươi sẽ luống cuống tay

chân.”



Hổ Phách nghe liền lôi kéo vai Ngụy Tử, cười hì hì nói:” Ngụy Tử tỷ

tỷ thật sự là cẩn thận, khó trách thái phu nhân một khắc cũng không rời

tỷ tỷ.”



Hai người nói xong liền hướng nhĩ phòng đi.



Ngụy Tử thấp giọng nói:” Nhị phu nhân cho tổng quản mình tặng gã sai

vặt kêu Tiểu Lộc Tử đến, nói là thị tì hồi môn của mình, nhìn thấy người thông minh, có năng lực biết mấy chữ. Ở lại chỗ mình nơi đó đáng tiếc.

Cho Hầu Gia an bài công việc. Hầu Gia liền đem người an bài ở trong

phòng Nhị thiếu gia, nói cho Nhị thiếu gia làm tùy tùng. Thư còn trong

tay Bạch tổng quản đâu!”



Hổ Phách nghe xong kinh hãi, trên mặt cũng không dám lộ ra nửa phần,

sợ bị Ngụy Tử nhìn ra, nghĩ đến Thập Nhất Nương không chấp nhận thiếu

gia. Rồi lại không thể không cảm tạ tốt ý của nàng. Là cười nói:” Đa tạ

Ngụy Tử tỷ tỷ. Ta một hồi đi liền nói cho phu nhân nhà chúng ta.”



Nói mấy câu, hai người đã đến cửa nhĩ phòng. Hổ Phách đi nhĩ phòng, Ngụy Tử tiếp nhận trà nóng của tiểu nha hoàn, vào phòng.



Tứ phu nhân đang cùng thái phu nhân nói chuyện:”Ta cũng không có việc gì, mỗi ngày ăn liền ngủ, ngủ liền ăn. Có thể giúp Tam tẩu tự nhiên là

tốt. Chính là ta ngu ngốc, có cái gì làm không đúng, còn thỉnh Tam tẩu

vui lòng chỉ giáo.” Nói xong, đứng dậy hướng Tam phu nhân phúc phúc.



Tam phu nhân vẻ mặt là cười đem Tứ phu nhân đỡ lên:” Ta lớn hơn Tứ đệ muội mười tuổi, nói là đệ muội, ta đem ngươi giống như chất nữ. Ngươi

yên tâm, ta sẽ tận tình dạy ngươi. Không có chuyện gì!”



Tứ phu nhân cười cùng Tam phu nhân nói cám ơn.



Ngụy Tử nhân cơ hội một lần nữa thay đổi trà.



Trong lòng lại nói thầm: Tam phu nhân đây là làm sao vậy? Đột nhiên

muốn Tứ phu nhân giúp đỡ quản gia? Trước kia nàng không phải ghét nhất

bị người khác nhúng tay vào việc nàng quản sự sao?