Thứ Nữ Công Lược
Chương 174 : Đáo lai (Hạ)
Ngày đăng: 17:16 30/04/20
” Hoàng Thượng trầm mặc một lúc lâu, lúc ta muốn chào từ giả, cuối
cùng đã đồng ý.” Từ Lệnh Nghi biểu tình thản nhiên,” Còn nói, Tam ca
nếu muốn ngoại phóng, phẩm giai cũng không thể quá thấp, hỏi phóng đến
Giang Chiết làm tri phủ linh tinh được chưa? Ta nói, làm quan là thứ
yếu, chủ yếu là mọi người không thể vì phân gia làm mất mặt mũi. Đến
Giang Chiết làm tri phủ, chỉ sợ sẽ làm Ngự Sử buộc tội, vẫn là phóng đến một cái thị trấn không ai ngờ làm tiểu Huyện lệnh là tốt. Hoàng Thượng
nghe không có trả lời. Ta nhìn thấy bộ dáng không giống phản đối. Đây là thành công hơn phân nửa.”
Có thể bởi vì vậy, Hoàng Thượng coi như là uyển chuyển đồng ý Từ Lệnh Nghi từ chức.
Đang suy nghĩ, thì có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm:” Ngũ gia cầu kiến!”
“Lúc này, hắn tới làm gì?” Từ Lệnh Nghi ngạc nhiên, lại nhíu mày hỏi
Thập Nhất Nương,” Hắn trong khoảng thời gian này có phải vẫn ở yên
trong nhà hay không? Có đi ra ngoài hay không?”
Đáng thương Ngũ gia, Từ Lệnh Nghi đã trở thành phản xạ có điều kiện,
chuyện thứ nhất chính là nghĩ hắn gây họa. Nhưng nghĩ hôm nay phản ứng
của Ngũ gia khi người kéo cầm gì đó muốn gặp Ngũ gia, Thập Nhất Nương
cũng không thể không suy nghĩ theo hướng này.
Nàng vội đem chuyện này nói cho Từ Lệnh Nghi:” Không biết có phải vì chuyện này hay không?”
Từ Lệnh Nghi nghe sắc mặt xanh mét, vội vàng đi gian phía đông.
Thập Nhất Nương không biết Từ Lệnh Nghi có thể nghỉ ở bên này hay
không, suy nghĩ, vẫn là chiếu theo bình thường trải giường, mới vừa thu
thập tốt, Từ Lệnh Nghi đã tức giận đi đến.
” Nhanh như vậy liền nói xong rồi?” Nàng làm bộ như không thấy cười hỏi Từ Lệnh Nghi,” Muốn ta hầu hạ gia rửa ráy hay không?”
Từ Lệnh Nghi không có đáp, người di chuyển vòng vòng ở trong phòng.
“Không có đầu óc, cũng không biết khi nào thì mới có thể trưởng thành!”
Thập Nhất Nương biết hắn đây là đang nói Ngũ gia, cười nói:” Hầu Gia
cũng vậy, vừa rồi còn nói Truân ca, nói do ngươi trước tiên ở bên ngoài
đánh giặc, sau vội vã chuyện triều đình, có chỗ sơ sẩy, lúc này mới
dưỡng hắn thành tính tình yếu đuối như hiện giờ. Ngũ gia còn không phải
cũng giống vậy. Hắn trước tiên là tang phụ thân, mấy ca ca lại vội vàng, thiếu người dạy dỗ. Hầu Gia ít ngày nữa từ quan, về sau ở nhà cũng
nhiều, không có gì thì thừa cơ hội này cùng Ngũ gia tâm sự. Dùng mặt như vậy nhìn hắn, hắn có việc tự nhiên không dám nói cùng ngài, đợi sự tình không thể thu thập, ngài vẫn phải giúp thu thập tàn cục; còn không bằng hòa nhã lẫn nhau, hắn có chuyện gì cũng dễ tìm ngài thương lượng, ngài
cũng có thể kịp thời chỉ điểm hắn đúng sai. Hắn biết chuyện nào có thể
làm, chuyện nào không thể làm, rồi từ từ sẽ tốt!”
” Hắn lớn như thế!” Từ Lệnh Nghi tức giận khó nhịn,” Còn muốn ta nói
cho hắn phải làm như thế nào. Lúc ta lớn bằng hắn như vậy đã ở Miêu
Hoàng hậu nương nương thở dài:” Người cũng là biết tính cách của hắn. Tuy có việc gì, cũng là đánh gãy răng cùng nuốt máu. Suốt mấy năm hắn
cùng Nguyên Nương cãi nhau thành như vậy, con nối dòng càng đơn bạc. Nhị ca chết sớm, Nhị tẩu cho dù có tài văn chương, nhưng e ngại thân phận
quả phụ, chuyện trong nhà cũng giúp không được gì nhiều. Tam ca là người thành thật, nhưng khổ nổi Tam tẩu là người cá tính mạnh. Vài năm nay
vẫn đòi phân gia, làm cho nhà cửa không yên. Ngũ đệ ta không nói ngài
cũng biết,” Giọng điệu bị kiềm hãm,” Ở bên ngoài nuôi gánh hát bao con
hát…… Nhà này toàn do Tiểu Tứ chống đỡ. Hắn ở trước mặt ngài không chịu
lạc hậu, ta nghe Tứ đệ muội nói, mỗi ngày buổi tối đều dùng nước ấm ngâm đầu gối cho hắn, có đôi khi chỉ ngại không nóng, da đều bị hỏng mất.”
Nói xong, rơi lệ,” Lại nói tiếp, hắn cũng là công huân thế gia, đường
đường quan nhị phẩm. Đừng nói giống như hắn vậy, chính là không bằng
hắn, người nào không phải cẩm y ngọc thực, hương xa mỹ nhân, hắn cho tới bây giờ không có hưởng thụ được một ngày…… Người tốt xấu gì cũng nên
cho hắn nghỉ vài ngày.”
Hoàng Thượng thấy hoàng hậu nương nương khóc, vội an ủi nói:” Ta biết, ta biết. Mấy năm nay vất vả cho hắn.”
” Hắn cùng Hoàng Thượng danh nghĩa quân thần, lại là lang cữu em vợ.” Hoàng hậu nương nương lấy khăn tay ra lau nước mắt,”Hắn giúp người,
người giúp hắn, vốn là đương nhiên, ta nghĩ, ngày đó Tiểu Tứ đến nói với ta cũng có đạo lý. Lúc trước là tình thế bắt buộc, bất đắc dĩ phải
chịu. Hiện giờ ngài là cha của vạn dân, bốn bề phú quý. Khắp nơi đều là
vương thổ. Dẫn dắt mảnh đất này là vương thần. Miêu cương tạm yên, tây
bắc vô sự. Hoàng Thượng cần phải làm là thành tựu về văn hóa giáo dục
lưu danh thiên cổ, kế tiếp là chính là chuyện của bọn văn thần. Hắn đọc
sách ít, trừ bỏ đánh giặc, mặt khác cũng không giỏi. Chuyện của Hoàng
Thượng cũng giúp không được cái gì. Làm cái thần tử tuân thủ bổn phận,
làm tấm gương cho những cái thần tử tự nhận mình lập ủng có công hiểu
rõ.”
Hoàng hậu nương nương nói lời này thật đúng là nói trúng tâm của hắn.
Hắn muốn làm danh quân thiên cổ, liền cùng với văn thần tạo quan hệ
thật tốt. Cố tình những người ủng lập hắn thượng vị đều là võ tướng,
nhất là bọn họ dựa vào công cũ cản trở hắn cách tân……
Hoàng Thượng nghe rất kích động: “Cũng không thể cứ như vậy cho hắn từ quan……”
” Hoàng Thượng hồ đồ.” Hoàng hậu nương nương oán trách, “Có người ở
đây một ngày, thì còn có hắn một ngày. Người bưng chén cơm vàng, còn sợ
hắn không có cơm ăn sao. Bằng không, dựa vào khả năng của hắn, hai mươi
bảy tuổi có thể làm được thái tử bất sư, Tiểu Tứ vẫn biết khả năng của
mình! Ngài cho hắn từ quan đi, thừa dịp hiện tại công thành danh toại,
miễn cho ngày nào đó không cẩn thận lộ ra dấu vết, thật vất vả tranh
công danh liền hỏng hoàn toàn. Hắn mất mặt mũi, cũng là đánh vào mặt
ngài.”
Hoàng Thượng quét hết lo lắng lúc trước, không khỏi ha ha cười ha hả.