Thứ Nữ Công Lược

Chương 179 : Tụ hội (Trung)

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Hầu Gia năm đó cùng một cây thương tuy không dám nói quét ngang mười tám vạn Ngự lâm quân, nhưng cũng không có địch thủ……



Thập Nhất Nương cảm thấy thái dương mình giống như có mồ hôi chảy ra.



Đây là chuyện lúc nào?



Mình như thế nào cho tới bây giờ còn không có nghe qua? Càng đừng nói là thấy Từ Lệnh Nghi vung đao múa thương ……



Đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Đại lão gia hỏi:” Hầu Gia muốn từ quan, thái phu nhân nói như thế nào?” Giọng điệu rất chần chờ.



Thái phu nhân tự nhiên là tán thành.



Nhưng Thập Nhất Nương ấn tượng đối với phụ thân này chỉ dừng lại ở

hòa ái dễ thân, phong lưu phóng khoáng, thương hương tiếc ngọc linh

tinh, mặt khác, có thể nói là căn bản không có hiểu biết gì. Sao có thể

nói thẳng mà không cần kiêng kỵ chứ?



Nàng hàm hàm hồ hồ nói:” Thái phu nhân chưa nói cái gì. Trong nhà hết thảy đều bình thường.”



Đại lão gia giật mình:” Trong nhà hết thảy đều bình thường?”



Thập Nhất Nương gật đầu:” Chỉ lo lắng thân thể Hầu Gia, nên thường kêu ta để hỏi thôi.”



Đại lão gia mày chau càng chặt, chấp tay sau lưng ở trong phòng đi qua đi lại.



La Chấn Hưng nhìn thấy liền thấp giọng nói:” Phụ thân, Thập nhất muội trở về làm khách ……”



Đại lão gia nghe liền hít một hơi:” Cũng đúng. Nàng là một nữ nhân

trong nhà, biết cái gì. Ta cũng rất lo lắng. Vài vị Ngự Sử thượng thư

thỉnh Hoàng Thượng ở tiết vạn thọ đại xá thiên hạ, Hoàng Thượng không

chỉ đồng ý, còn miễn xá mã tặc trung đình đẳng ở phương bắc, hải tặc

vương lâu bảo ở Nam Kinh…… Thật sự là cho người ta lo lắng a!”



La Chấn Hưng một mặt hướng tới Thập Nhất Nương đưa ánh mắt, ý bảo

nàng có thể lui xuống, một mặt an ủi Đại lão gia:” Phụ thân, hiện giờ

bốn biển thanh bình, một cái vương lâu bảo nho nhỏ như hắn, có thể âm ĩ

ra động tĩnh gì. Huống chi còn có Tĩnh hải hầu……”



“Cho nên ta mới lo lắng a!” Đại lão gia biểu tình chua sót,” Khu gia

cùng Vương gia một làm quan một là giặc, đấu mấy đời. Nhưng người trong

triều đình không rõ, ta đã ở qua Phúc Kiến, nên hiểu rõ nhất. Nếu thực

sự để cho người Vương gia lên bờ, công lao nhiêu năm của Khu gia bị hủy

diệt, vì bảo vệ giang sơn Đại Chu lập công lao hãn mã chẳng phải sẽ

thành trò cười sao? Ta lo lắng nhất chính là người Khu gia lạnh lòng mà

buông gánh, Nam Kinh kia liền rối loạn. Dân chúng lại phải trôi dạt khắp nơi…… Đáng giận ta hiện tại vô quan không chức, không thể thượng tấu
ra chủ ý cũng không có cơ hội nói.”



“Vậy cũng không thể để người Vương gia khi dễ nàng như vậy.” Thập

Nhất Nương hờn dỗi,” Nàng năm nay mới mười sáu tuổi, sao có thể hiểu

những thứ này a!”



Đại phu nhân, nghĩ đến lúc Hàng mama trở về nói Thập Nhất Nương: “……

Trực tiếp đáp ứng sáng sớm đi đến, bộ dáng thập phần nắm chắc.”



Nàng không khỏi cười cười, nói:” Cho nên mới tìm tiểu thư thương

lượng. Xem chuyện này nên làm sao bây giờ. Ta còn không có nói với Đại

ca ngươi, sợ Đại ca ngươi gấp.”



Thập Nhất Nương xử lý sự việc luôn luôn tỉnh táo.



“Muốn tìm biện pháp cho người ta mang tin tức cho nàng đi? Chủ yếu

vẫn là xem ý tứ của nàng. Nếu nàng không đồng ý biện pháp của chúng ta,

chúng ta ngay cả giúp nàng tranh thủ được, nói không chừng nàng còn

tưởng rằng chúng ta phá hư cảm tình của nàng cùng người Vương gia.”



Đại phu nhân, gật đầu:” Tiểu thư, nói có đạo lý. Ta nghĩ biện pháp

cho người mang đưa tin cho Thập Nương– chúng ta có thể giúp nàng nhất

thời, không giúp được nàng một đời. Chủ ý vẫn là phải chính nàng nắm

lấy.”



Thập Nhất Nương gật đầu.



Không muốn nghĩ đến những chuyện lộn xộn này. Hỏi chuyện Ngũ Nương:

“…… Việc kinh doanh của nàng như thế nào? Gặp ta cũng không thấy nàng

nói đến.”



Lấy tính cách Ngũ Nương, nếu việc kinh doanh làm tốt, nàng nhất đinh khoa trương gấp mười.



“Hai ngày trước đã đem cửa hàng bán.” Đại phu nhân, rất tiếc nuối,”

Ta khuyên nàng cố thêm ít ngày, nàng không nghe. Nói thua lỗ hơn năm

trăm lượng bạc, không bán là không thể được. Vừa lúc Lô Vĩnh Quý lại đây giao sổ sách, liền giúp nàng tìm ông chủ. Vẫn là xem mặt mũi Vĩnh Bình

Hầu các người, chịu mua ba trăm lượng bạc.”



Thập Nhất Nương nghe xong không khỏi lắc đầu.



Ngũ Nương vộ vàng qua, chỉ sợ không phải điềm tốt gì.



Nàng hỏi đến đại thái thái: “…… Như thế nào bệnh đột nhiên lại tăng thêm?”