Thứ Nữ Công Lược

Chương 195 : Nguy cơ (Hạ)

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Trên đường vào nhà Thập Nhất Nương hỏi Từ Lệnh Nghi:” Chu gia tặng cái gì vậy? Cười mỉm, cảm thấy hứng thú thập phần.



” Lễ đang ở chỗ hồi sự.” Từ Lệnh Nghi kêu tiểu nha hoàn tùy thân đi kêu Bạch tổng quản,” Hỏi một chút là biết!”



Bạch tổng quản vừa rồi tự mình chỉ huy nhóm gã sai vặt chuyển đồ lên

xe, nghe được Từ Lệnh Nghi muốn danh mục quà tặng, thì tự mình đi chỗ

hồi sự lấy danh sách, lại cho người ta đem danh sách quà đáp lễ tìm ra

sẵn, lúc này mới vội vàng bước vào nhà chính.



“…… Đường trắng mười cân, đường đỏ mười cân, hạt sen mười cân, mộc

nhĩ trắng mười cân, mộc nhĩ đen mười cân, hồ tiêu đen hai cân, hồ tiêu

trắng hai cân” Thập Nhất Nương cười nói,”Hàng dùng cho năm mới đã lo

liệu xong, chỉ cần bỏ vào nồi là có thể nhóm lửa.”



Từ Lệnh Nghi cũng cười nói:” Lấy lại đây cho ta nhìn xem.”



Thập Nhất Nương đem danh sách đưa qua.



Vẫn khom người cúi đầu Bạch tổng quản liền lấy danh sách từ trong ống tay áo đưa ra:” Phu nhân nhìn xem, đây là chúng ta đáp lễ.”



Lục Vân bên cạnh tiếp lên đưa cho Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương

giơ tay mở ra:” Một… thịt tẩm bột rán mười cân, đậu phụ vàng mười cân,

phục linh mười cân, mứt hải đường mười cân, mứt bơ mười cân, mứt lê mười cân…” Tất cả đều là đặc sản Yến Kinh, lại giá trị không nhiều tiền.



Nàng âm thầm có chút giật mình.



Vẫn dùng khóe mắt quan sát Thập Nhất Nương, Bạch tổng quản nhìn thấy

cười nói:” Phu nhân, Chu gia tặng quà tết đều là đặc sản, tổng trị hai

trăm lượng bạc. Ta nghĩ, nếu như người ta có tâm như vậy, nếu chúng ta

tìm nếu tặng chút đồ vật này nọ đưa đi ngược lại thật không có thành ý.

Cho nên cố ý ấn theo đó ngượng ngùng tặng những thứ được xem là đặc sản

Yến không sai biệt lắm đi qua. Coi như là tâm ý của phủ chúng ta.”



Hai trăm lượng bạc Tứ Nương, Ngũ Nương, Thập Nương, nàng, còn có đại

ca, Tam ca, Tứ ca, đây là một ngàn bốn trăm lượng bạc”… Thập Nhất Nương

chỉ cảm thấy mồ hôi nóng ứa ra. Bất quá, nghe giọng điệu Bạch tổng quản

này, Từ gia hẳn là đáp lễ tương ứng đưa qua.



Trước mặt Từ Lệnh Nghi, nàng tự nhiên phải cho Bạch tổng quản mặt mũi.



“Bạch tổng quản làm việc luôn luôn thỏa đáng.” Thập Nhất Nương cười

đem danh sách hoàn lễ cấp Lục Vân, Lục Vân lại cung kính đưa Bạch tổng

quản,” Tỷ muội chúng ta mỗi người một phương, tặng đặc sản tương ứng là

tốt nhất. Người hai nhà đều có thể có đồ tươi mới.”



Bạch tổng quản tỉnh bơ đưa ánh mắt nhìn Từ Lệnh Nghi thấy hắn hơi nắm tay, trong lòng lập tức sáng trưng giống như đốt đèn.
Kiều Liên Phòng nghe xong sắc mặt đỏ bừng, thấp giọng nói:” Năm ấy bá phụ từ Tuyên Đồng trở về, từng mang theo mấy màn trướng tiêu sa tốt.

Lúc ấy ta cũng ở đây. Trong đó có một cái màn trướng họa thủy mặc, rất

được. Ta nhờ nương giúp ta xin nó.”



Kiều thái thái giật mình: “Ngươi muốn màn trướng kia làm gì?” Trong

tâm lại nghĩ màn trướng kia giống như khói thuốc, gom lại chỉ lớn bằng

cái nắm tay, Kiều phu nhân luôn xem nó như bảo bối, chỉ vào lúc tháng

sáu hàng năm lúc trời nắng mang ra phơi một phen, chỉ sợ không phải dễ

dàng cầm đến tay như vậy.



Trước mặt mẫu thân, Kiều Liên Phòng vẫn có chút ngượng ngùng. Thẹn

thùng nói:” Hầu Gia ngại la trướng buồn…… Thập Nhất Nương bên kia đã

thay trướng vải bố tế cát… Ta nghe nói Văn di nương bên kia cũng có

bộ……” Nói xong, giọng điệu rốt cuộc lộ ra vài phần khinh thường,” Những

người này chỉ biết tế cát tốt, tiêu sa mỏng lại rực rỡ, treo diễm tục,

lại không biết tiêu sa dệt thành tranh thủy mặc là quý giá, ngược lại là phong nhã nhất”



Kiều thái thái nghe thở dài:” Ngươi lướt qua Thập Nhất Nương như vậy rất chói mắt.”



Kiều Liên Phòng lơ đểnh:” Nàng sẽ không đến phòng ta….. Tuy có tiểu

nha hoàn báo cùng nàng thì sao. Đây là đồ của ta, lại hợp mắt Hầu Gia,

dù ta có đưa cho nàng thì như thế nào. Chỉ sợ Hầu gia chụp mũi, còn

tưởng rằng nàng cưỡng ép ta. Chẳng lẽ ta không treo màn trướng, nàng sẽ

dùng con mắt khác nhìn ta sao.”



Kiều thái thái nghe nữ nhân nói cũng có đạo lý, nhưng làm như vậy

cũng không thỏa đáng. Thương lượng với nàng:” Nếu không, ngươi trước

tiên nói một tiếng cùng Hầu Gia. Nói mình không biết Hầu Gia ngại la

trướng buồn bực, có một bộ trướng tiêu sa thủy mạc mà mình lúc khuê

trung thập phần thích, là lúc mình tới được Kiều phu nhân cố ý cho mang

qua. Vẫn đặt ở trong rương không dám treo……”



Kiều Liên Phòng nghe xong nụ cười nở rộ:” Vẫn là nương lo lắng chu đáo.”



“Ngươi đứa nhỏ này. Thực không phải cái tỉnh tâm.” Kiều thái thái

thấy nữ nhân lộ ra nụ cười thoải mái giống như dĩ vãng, trong lòng mình

cũng cao hứng theo đứng lên, thấp giọng hỏi nàng, “Lần trước ta cho

ngươi mang dược cho ngươi người đã ăn theo chỉ dẫn?”



Kiều Liên Phòng sắc mặt đỏ bừng:”Theo phân phó của ngài ăn rồi!”



Kiều thái thái nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nữ nhi: “Ngươi phải sớm sinh hạ con trai một chút mới được. Bằng không, tóm lại là hỏng.”



Kiều Liên Phòng không nói, cúi đầu vê góc áo, khóe mắt mi sao đã có vui sướng không che dấu được.