Thứ Nữ Công Lược

Chương 232 : Sinh tử(Thượng)

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Yến hội của hoàng gia, hương sắc ngập trường, pháo hoa đầy

trời, rực rỡ tươi đẹp chói mắt. Nhưng là người tham dự, Thập Nhất Nương

chỉ ngóng trông hết thảy chuyện này sớm chấm dứt một chút — nàng vừa

không thể giống hoàng thượng, hoàng hậu trở thành trung tâm cho mọi

người hầu hạ, cũng không thể giống thái phu nhân như vậy được hưởng ân

đãi đặc thù, đứng ở gió lạnh ác liệt bị đói bụng xem pháo hoa, liền

thành một chuyện khó khăn, huống chi trong lòng còn nhớ ba huynh đệ Từ

Tự Cần ở nhà.



Thật vất vả chịu đựng đến giờ tuất sơ, hoàng thượng, hoàng

hậu về nội đình đi nghỉ, mọi người mới có thể giải tán. Trên đường đèn

hoa rực rỡ, người người tấp nập, đi đường vòng nửa canh giờ mới về đến

nhà. Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương mệt mỏi rã rời khó chịu, chỉ có

Từ Lệnh Nghi, thần thái vẫn hưng phấn như trước, tinh thần phấn chấn.



Hổ Phách đi theo sau tam gia cùng tam phu nhân nghênh đón

Thập Nhất Nương, thấy thế lập tức nghênh đón, một mặt đỡ nàng, một mặt

thấp giọng nói: “Phu nhân yên tâm, ba vị thiếu gia đều ở trong phòng

thái phu nhân nghỉ.”



Thập Nhất Nương thở một hơi thật dài, nâng cao tinh thần

vây quanh thái phu nhân trở về phòng, chính mắt nhìn ba người, lúc này

mới yên lòng cùng Từ Lệnh Nghi trở về phòng.



Nàng lập tức đem chuyện hoàng quý phi bị giáo huấn cùng gặp Nhâm Côn phu nhân Giang Cẩm Quỳ nói cho hắn.



Đối với chuyện Giang Cẩm Quỳ, Từ Lệnh Nghi cười nói:

“Chuyện này cũng không có biện pháp. Mọi người có mối quan hệ rắc rối

khó gỡ, sẽ có lúc gặp mặt. Không kiêu ngạo không siểm nịnh là được.” Về

phần chuyện hoàng quý phi bị giáo huấn, hắn cười nói: “Chuyện này ta

cũng nghe nói. Xem ra, hoàng thượng ám chỉ Ngự Sử. Nhưng mà, mười bảy

tháng giêng mới thu đèn. Lúc này hoàng thượng hẳn là sẽ không bày tỏ

thái độ. Nếu có việc, cũng là chuyện của ba ngày về sau.”



Thập Nhất Nương gật đầu, trải giường cùng Từ Lệnh Nghi đi nghỉ.



Ngày hôm sau sáng sớm đi đến chỗ của thái phu nhân, gặp

được Từ Tự Cần cùng Từ Tự Dụ đến thỉnh an thái phu nhân, liền cười đem

chuyện bọn họ muốn giả gã sai vặt đi ra ngoài xem đăng nói ra: “…… Còn

sợ bọn ngươi không nghe lời. Không nghĩ tới thế nhưng là quân tử giữ

lời. Ngày hôm qua quả thực đợi ở nhà.” Không nói đây là chủ ý Từ Tự Dụ.



Thái phu nhân nghe ngẩn ra. Từ Tự Cần vẻ mặt đỏ bừng:

“Nguyên là chúng ta không đúng. Tứ thẩm thẩm nói làm ta xấu hổ.” Từ Tự

Dụ chỉ cười nhạt.



Lại có tam phu nhân mang theo Từ Tự Kiệm đến vấn an với

thái phu nhân, thái phu nhân nhịn bụng đầy nghi hoặc, đợi tam phu nhân

đi rồi, nàng đuổi mấy đứa nhỏ đi tới phòng của Truân ca chơi, lúc này

mới hỏi Thập Nhất Nương: “Chuyện lớn như vậy, như thế nào không đến
đốc. Hiện giờ coi như là tính thầm rằng chuyện đã thành. Ngũ gia không

cần lo lắng cho Hầu Gia.”



Thái phu nhân nghe hơi nắm tay.



Đời người lên lên xuống xuống, Thập Nhất Nương có thể nghĩ như vậy thì tốt.



Ngũ phu nhân cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Như thế là

tốt, như thế là tốt.” Hầu Gia còn trẻ, hoàng thượng không có vơ đũa cả

nắm, về sau còn có cơ hội.” Vừa lúc thừa dịp này ở nhà nghỉ ngơi một

chút cho tốt.” Nàng nhu thuận nói.



Tam phu nhân nhìn thấy mọi người, muốn nói lại thôi. Sau đó thừa dịp buổi chiều tam gia vào nhà thay quần áo nói với trượng phu:”

Chuyện của chúng ta có thể lặp lại hay không a?”



“Yên tâm đi!” Tam gia an ủi Tam phu nhân: “Hoàng Thượng không nhớ Hầu Gia, cũng phải nhớ kỹ hoàng hậu nương nương đi.”



“Chỉ mong như thế!” Tam phu nhân nói thầm, Thu Lăng tiến vào bẩm: “Phu nhân, đại tiểu thư đã hồi phủ.”



“Nhanh lên!” Tam gia thúc giục Tam phu nhân: “Chúng ta

nhiều nhất là ở nhà thêm hai ba tháng, miễn cho trước khi đi chọc thái

phu nhân mất hứng.”



Tam phu nhân vội tháo dải lụa cho tam gia, hai người đi tới chỗ của thái phu nhân.



Tiến vào thính đường bọn họ chợt nghe thấy từ nội thất

truyền đến một trận cười vui vẻ. Đợi vào nhà, liền thấy trên Lâm Song

đại kháng đầy các loại tráp to nhỏ, Từ Lệnh Khoan, Thập Nhất Nương, Ngũ

phu nhân còn có mấy huynh đệ Từ Tự Cần đều ngồi ở trước kháng của thái

phu nhân, đều cười nhìn Trinh tỷ nhi rúc vào người thái phu nhân — nàng

mặc kiện ảo nhỏ màu xanh hồ, tươi cười đầy mặt nói cái gì đó.



Thấy bọn họ tiến vào, Trinh tỷ nhi vội chào hỏi: “Tam bá phụ, tam bá mẫu.”



Tam gia cười ha ha, tiến lên hành lễ với thái phu nhân, còn không có tới mở miệng nói chuyện, có gã sai vặt chạy vào nói: “Hầu Gia

đã trở lại.”



Mọi người ngẩn ra.



Bức rèm đã “roạt” một tiếng bị vén lên, Từ Lệnh Nghi bước vào.



Mọi người thấy mặt hắn trầm như nước, trong lòng đều “lộp

bộp” một chút. Thái phu nhân vội vã tiến đến cạnh kháng, một mặt nói:

“Lão Tứ, xảy ra chuyện gì?”



Từ Lệnh Nghi ánh mắt đảo qua, dừng ở trên mặt Thập Nhất Nương.



“Thập Nhất Nương.” Hắn thanh âm trầm, mơ hồ lộ ra mấy phân lo lắng: “Vương Lang chết rồi.”