Thứ Nữ Công Lược
Chương 260 : Lạc định (trung)
Ngày đăng: 17:18 30/04/20
Từ Lệnh Nghi đến sáng sớm ngày thứ hai mới trở về.
“Không có chuyện gì.” Hắn nhìn thấy Thập Nhất Nương liền nói, “Hài tử cho làm con thừa tự trên danh nghĩa của Vương lang.”
Nhanh như vậy......
Thập Nhất Nương ngạc nhiên nói: “Hầu gia như thế nào làm được?” Lại
thấy vẻ mặt của hắn mặc dù sạch sẽ, nhưng đôi môi có chút khô, vẫn còn
mặc xiêm y ngày hôm qua lúc ra cửa, trên người còn ngửi được mùi rượu,
nàng hoài nghi ngày hôm qua hắn căn bản không ngủ, còn ở Vương gia uống
không ít rượu. Đè nén lại kinh ngạc xoay người phân phó nha hoàn múc
nước đi vào hầu hạ hắn rửa mặt, nói: “Hầu gia uống rượu sao? Có muốn để
cho phòng bếp làm chút ít súp giải rượu tới hay không hoặc là nấu chút
ít cháo gà cho ấm áp dạ dày.”
“Không cần.” Từ lệnh nghi nói, “Chỉ là từ ngày hôm qua đến bây giờ
không có chợp mắt. Ngươi dìu ta lên giường để ta dựa vào một chút.”
Mọi người vây bắt xung quanh hắn, thật vất vả mới hầu hạ hắn lên
giường, Thập Nhất Nương vốn định đợi sau khi hắn ngủ một giấc cho ngon
rồi mới hỏi tình huống, ai biết Từ Lệnh Nghi lại chủ động nói ra.
“Quốc công Gia bên tai rất mềm, nhưng trong lòng không hồ đồ. Ta đem lời nói với hắn rõ ràng, hắn quả nhiên đồng ý.”
Làm sao có thể đơn giản như thế?
Nếu là đơn giản như thế, chẳng lẽ La Chấn Hưng lại không nói được sao?
Từ Lệnh Nghi thấy nàng không tin, thì cười nói: “Có một số việc Chấn
Hưng không hiểu. Nói không đúng điểm quan trọng. Cộng thêm đám thân
thích kia ở một bên ồn ào náo động, Quốc công Gia nhất thời không có
chủ trương, không muốn hiểu thôi.
“Phải biết rằng, tước vị được kế tục là hoàng gia ân điển, nhưng để
cho ai tới kế tục, cũng là chuyện của Vương gia. Hắn hiện tại có con
dâu, nên hoàn toàn có thể thu dưỡng Tôn Tử. Nếu là nhi tử mình thu
dưỡng, tương lai còn muốn nhìn xem nhi tử có cháu nào để làm con thừa tự cho Vương lang không? Cho dù như thế, Vương lang cũng không phải là
đích chi. Nếu để cho Thập di thu dưỡng con, thứ nhất vẫn có thể thừa kế
tước vị, thứ hai, đứa con kế tiếp của mình vẫn có phụ thân là quốc công, có thể nhận được tế điện tốt hơn. Nếu không, tương lai cung phụng quốc
công chỉ là cháu kế thừa, mà không phải là con trai ruột của Vương lang.
“Quốc công Gia nói cho cùng vẫn đau lòng nhi tử nhiều một chút. Ta đây vừa nói. Hắn tất nhiên là đồng ý.”
Thập Nhất Nương chợt hiểu ra.
Cái loại lấy đích thứ, cùng chuyện Tế Tự đem vào mà khuyên quốc công
Gia, thì chỉ có nhân tài sinh ra ở nhà công khanh như Từ Lệnh Nghi mới
lấy ra nói được, và quốc công Gia mới có thể nghe lọt tai.
La Chấn Hưng dù sao cũng trẻ tuổi chút ít, tư cách cũng thiếu chút ít.
Thập Nhất Nương gật đầu cười.
Chỉ chốc lát lại có người đến báo người nào người nào ai tới.
Tam phu nhân hoặc là để cho tiểu nha hoàn đi xem một chút, hoặc là để cho Cam ma ma đi dângtrà, hoặc là tự mình đi xã giao một phen. Đến lúc
đốt đèn đã đem sổ sách xem hằng ngày này một lần bàn giao lại hơn phân
nửa. Tam phu nhân sai người ra ngoài viện đi hỏi, nói Từ Lệnh Trữ cùng
Từ Lệnh Nghi còn đang ngoại viện uống rượu. Hai người qua loa ăn cơm
tối, tiếp tục đối chiếu sổ sách. Đến đầu giờ hợi mới coi là đối chiếu
xong.
Hai người hẹn ngày mai sẽ dọn dẹp đối chiếu sổ sách kho —— đây cũng
là việc hàng đầu. Vừa đối chiếu sổ, vừa phải kiểm tra hàng. Sau đó thì
cùng ăn khuya, rồi giải tán về viện của mình.
Nếu hai người bọn họ đã phải đi, thì không có đạo lý để mấy đứa nhỏ ở lại nơi này.
Tam phu nhân về đến nhà bảo trượng phu nghĩ biện pháp.
Từ Lệnh Trữ uống có chút nhiều, vuốt tay Tam phu nhân nói: “Ngươi
theo ta đi là được, cần phải quản xem khỉ gió bọn nhỏ có đi hay không!”
Tam phu nhân sắc mặt không ra sắc mặt, “Hô” Tam gia một tiếng, hất ra tay gọi gã sai vặt tới: “Đi, đem hai vị thiếu gia gọi tới, ta có
chuyện muốn nói.”
Gã sai vặt chạy nhanh đi.
Tam gia từ phía sau lưng kéo Tam phu nhân: “Đi, chúng ta vào nội thất!”
Hơi thở nóng hừng hực phun ở trên cổ, thân thể Tam phu nhân khẽ mềm ra.
Tam gia đắc ý cười ha ha, ôm ngang Tam phu nhân vào nội thất...... Đã qua hơn nửa canh giờ mới gọi tiểu nha hoàn múc nước đi vào hầu hạ.
“Đại thiếu gia đã tới chưa?”
Sắc mặt của Tam phu nhân như đánh phấn hồng.
Tiểu nha hoàn cúi đầu: “Còn không có!”
Tam phu nhân ngẩn ra, lại sai tiểu nha hoàn đi tìm.
Một hồi lâu, tiểu nha hoàn mới đến bẩm: “Nói Đại thiếu gia không có ở trong nhà. Khắp nơi đều tìm một lần mà cũng không có tìm được.”
Tam phu nhân bị làm cho sợ đến một thân mồ hôi lạnh: “Tìm tiếp, phái thêm mấy người đi tìm.”
Nàng đột nhiên nhớ tới, Từ Tự Cần hai ngày này buổi tối cũng không tới hỏi An.
Khuôn mặt đang đỏ bừng bỗng chốc biến thành trắng bệch.