Thứ Nữ Công Lược

Chương 289 : Giằng co (hạ)

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Edit: Khuê Loạn



Thập Nhất Nương không lên tiếng, Từ Lệnh Nghi rất chi là không thoải mái.



Hắn cười cười tự giễu, không còn hăng hái nói chuyện nữa, cúi đầu uống trà.



“Hầu gia phát hiện ra cái gì?” Trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi.



Từ Lệnh Nghi ngẩn ra. Ngẩng đầu nhìn qua, thê tử ở phía đối diện cúi

thấp đầu, ánh mắt chăm chú nhìn đồ thêu trên tay———-nếu như không phải

nhìn thấy khóe miệng của nàng khẽ động, hắn còn tưởng rằng mình nghe

nhầm.



Mấy ngày bất hòa không nói chuyện với mình, hiện tại đột nhiên mở

miệng....... Lời mình nói khiến cho nàng tò mò? Hay là sự tức giận của nàng đã tiêu tan hết rồi? Bất kể là tình huống nào, đánh tan được

băng giá giữa hai người đã là một cơ hội tốt rồi. Từ Lệnh Nghi tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.



Giữa hai đầu lông mày của hắn hiện lên sự vui sướng nhàn nhạt.



“Cô nương mà Khu gia đề cử cho Lễ Bộ, cô nương do Phương Thượng vì

hiền danh mà giới thiệu cho Lễ Bộ, ta đã phái người đi nghe ngóng, nghe

nói đều là dung mạo cực kỳ xuất chúng.” Thanh âm của Từ Lệnh Nghi vẫn ôn hòa thong dong như trước, nhưng lộ ra mấy phần nhẹ nhàng.



Mấy ngày qua hắn đều có chút không được tự nhiên, hiện tại lại nguyện ý hạ thấp tư thái đáp lời với mình........ Động tác tay của Thập Nhất Nương dần dần chậm lại, lộ ra thần sắc để ý lắng nghe, cùng cho

nhau một bậc thang.



Chiến tranh lạnh chỉ là để làm cho đối phương hiểu được thái độ của

mình, nhưng thời gian quá dài ngoài việc khiến cho vợ chồng bất hòa, thì chiến tranh lạnh không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì cả.



“Lần này tuyển phi cho trưởng hoàng tử mà không phải là nạp phi cho

hoàng thượng, chỉ chọn một vị chính phi. Dung mạo xuất sắc sao bì được

với phẩm hạnh cao thượng sẽ có lợi cho việc trúng tuyển chứ? Theo như lẽ thường, Khu gia hẳn nên từ trước đó chọn ra một cô gái xuất chúng để

bồi dưỡng, sau đó lại chọn thêm hai nữ tử nữa để phòng trừ, đảm bảo

người cuối cùng có thể tiến vào mắt của Thái hậu nương nương và Hoàng

hậu nương nương mới phải. Nhưng người Khu gia làm việc này lại có chút

lộn xộn. Bên ngoài, âm thầm dùng sức, thế nên người Khu gia ở Lễ Bộ bị

làm khó, không biết nên như thế nào cho phải. Vậy mà lại để cho Dương

gia vượt lên đầu.”



Thập Nhất Nương ngẩng đầu nhìn Từ Lệnh Nghi, lộ ra vẻ mặt giật mình.



Từ Lệnh Nghi khẽ mỉm cười: “Không tức giận nữa rồi?”
tốt? Hay là chuyện xấu gì không?”



“Bây giờ còn chưa biết được!” Từ Lệnh Nghi cười nhàn nhạt, chuyển hướng, nói, “Có điều, ta nghĩ, hẳn là chuyện tốt đi!”



Là chuyện tốt là được!



Thập Nhất Nương cùng hắn đi về phía trước, nói đến chuyện Dụ ca: “....... Nếu hắn muốn đi theo con đường khoa cử làm quan, chuyện tiên

sinh dạy học đã là lửa sém lông mày rồi (rất gấp gáp). Ta nghĩ, đợi lát

nữa đi chỗ Nhị tẩu, không bằng hỏi nàng một chút, nhờ nàng giúp đỡ tìm

tiên sinh!”



Từ Lệnh Nghi lại nói: “Nhị tẩu dù sao cũng là người ở góa, cũng đã

lâu không có gặp mấy người quen cũ. Làm sao có thể không biết xấu hổ cứ

tới làm phiên nàng. Ta nghĩ đem Dụ ca đến Nhạc An, chỗ Cẩn Tập thư viện

của Khương tiên sinh để học, ngươi cảm thấy thế nào?”



Thập Nhất Nương hơi ngẩn ra.



Từ Tự Dụ năm nay mới mười hai tuổi, đến chỗ xa như vậy để học, hắn đành lòng sao?



“Ngọc bất trác bất thành khí (ngọc không mài không thành ngọc tốt). Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu nàng, Từ Lệnh Nghi đã nói, “Huống chi

học thức, nhân phẩm của Khương tiên sinh đều tốt, lại có con mắt nhìn

người. Đi chỗ khác mở mang kiến thức, tầm nhìn cũng rộng hơn. Đối với

hắn sau này chỉ có tốt chứ không có xấu.”



“Hầu gia lúc nào thì có tâm tư này?” Thập Nhất Nương cười nói, “Cũng không thấy nói tiếng nào!”



“Đây là nàng nhắc nhở ta!” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Nàng không phải

nói đọc ngàn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường sao? Nếu Cần ca có

thể chịu khổ đi theo Tam ca nhận chức, thì Dụ ca cũng cần tôi luyện một

phen mới được.”



Nhắc nhở không nói tới, có thể có chút xúc động đi!



Biết thế giới rộng lớn bao la, mới biết mình có bao nhiêu nhỏ bé. Có

lẽ vì vậy mà Từ Tự Dụ không còn quyến luyến tước vị Vĩnh Bình Hầu này,

có lẽ hắn sẽ biết, trên thế giới này so với tước vị còn có thứ trọng yếu hơn. Mặc dù là con dao hai lưỡi, cũng không thử một lần, thì ai biết

được kết quả như thế nào đây!



Thập Nhất Nương khẽ cười, Thiều Hoa viện đang ở trước mắt