Thứ Nữ Công Lược
Chương 296 : Cố Nhân (thượng)
Ngày đăng: 17:18 30/04/20
Edit: Tiểu Tuyền
Thập Nhất Nương không có lên tiếng.
Lời nói của Đại di nương vừa nghe thì thấy rất thẳng thắng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, thì chỉ khắp nơi mang dấu vết biện giải cho mình.
Dương di nương tại sao phải đem Thập Nương phó thác cho hai người các nàng? Hai người bọn họ có cái gì đáng được Dương di nương uỷ thác chứ?
Thập Nương vào kinh, gả cho Vương lang, đã thành quả phụ......
Hiện tại truy cứu những thứ kia nữa, đã không còn ý nghĩa. Nàng hiện tại lo lắng chính là Lô Vĩnh Phúc tới chơi —— hai vị di nương lại diễn
kịch, nói cái gì”Tha hương gặp cố nhân”, Thập Nhất Nương cũng không
tin tưởng.
Nếu không tin tưởng thì phải làm thế nào đây?
Nàng bất quá là ngẫu nhiên đụng phải chuyện này. Nếu như trong chuyện này thật có vấn đề gì, mình nghiên cứu sâu hơn nữa, như thế sẽ đả thảo
kinh xà!
Nàng đứng dậy: “Lúc không còn sớm, ta còn phải hầu hạ Thái phu nhân ăn cơm trưa. Sẽ không quấy rầy hai vị di nương thanh tu nữa”
Nhị di nương gật đầu, Đại di nương thì cười đem nàng đưa đến cửa viện.
Tể Trữ không có ở đây, nhưng có Tiểu sư phụ hầu hạ. Do Tiểu sư phụ dẫn đường, Tống ma ma phụng bồi Thập Nhất Nương trở về sân.
Hổ phách đang kiển chân trông mong.
“Phu nhân!” Nàng vội vàng tới đây hành Lễ, “Thấy được một bên mặt, tám phần mười, là Lô quản sự, nhưng không đuổi theo kịp”
“Ngươi đuổi theo?” thần sắc Thập Nhất Nương hơi trầm xuống, “Làm sao lại đuổi theo?”
“Lúc đầu không dám xác nhận, nên ta mang theo gã sai vặt chen chúc
qua đó. Lúc thấy rõ ràng khuôn mặt, thì hắn xoay người hướng Đại Hùng
bảo điện mà đi. Ta không dám lên tiếng, nên đi theo. Ai biết cước bộ hắn đột nhiên mau, nhắm trong đám người chui vào. Mắt thấy không đuổi kịp
rồi, liền thử gọi một tiếng. Ai biết, ta không gọi còn tốt, ta vừa gọi,
hắn đi càng nhanh hơn. Chờ ta đuổi kịp đến cỗng chùa thì đã không thấy
bóng dáng liễu.”
Nếu như không phải là chột dạ, tại sao lại muốn tránh!
Thập Nhất Nương sắc mặt trầm ngưng, phân phó Tống ma ma: “Trở về ngươi hãy đem Lô Vĩnh Phúc gọi tới cho ta!”
Tống ma ma khom người đáp.
Bên kia có tiểu nha hoàn từ trong sương phòng đi ra ngoài, nhìn thấy
đám người Thập Nhất Nương đứng ở trong sân, thì thần sắc buông lỏng,
cười tiến lên hành lễ: “Tứ phu nhân, Thái phu nhân đã tỉnh!”
Thập Nhất Nương hướng Tống ma ma cùng Hổ Phách đưa ánh mắt, bước nhanh vào phòng.
Ở giữa sương phòng an bài cơm bố thí. Đợi thật lâu cũng không có nhìn thấy bóng dáng người của Hạng gia, phụng mệnh đi “Vô tình gặp được”
Hạng thái thái, Đỗ ma ma tới tới lui lui mấy lần, còn tưởng rằng mình
“Bọn họ một trong phòng ngựa làm người ở nhị đẳng, một bị đại tỷ uỷ
thác xử lý sản nghiệp thị tì, cao thấp đã hiện rõ trước mắt, bằng không, ta cũng sẽ không đem hắn gọi tới hỏi.” Thập Nhất Nương đứng dậy hướng
nội thất đi vào, “Về phần hỏi nhiều thêm mấy câu, hắn cũng chưa chắc
biết. Cho dù biết, cũng chưa chắc trả lời thật. Hơn nữa ta cũng không
phải là muốn từ trên người hắn hỏi ra cái gì”
Hổ phách kinh ngạc.
Thập Nhất Nương cũng không cùng nàng nói rõ, phân phó nàng gọi Tống
ma ma đi vào: “Bất kể lời của Thái phu nhân bảo ngày mai đi phủ Trung
cần bá là thật hay giả, chúng ta phải sớm một chút chuẩn bị xong.”
Hổ phách không dám hỏi nhiều, mời Tống ma ma đi vào.
Thập Nhất Nương chiếu vào lệ cũ mang theo như tám mươi lượng bạc, ở
trong khố phòng chọn lấy một đôi bình sứ thanh hoa làm quà cưới cho Cam
Lan Đình. Lại cùng Tống ma ma thương lượng nghi thức tế lễ ba năm của
Nguyên Nương.
“...... Những chuyện này ta không có trải qua, ma ma nhìn xem phải chuẩn bị những thứ gì?”
“Chuyện này ở chỗ hồi sự sẽ có.” Tống ma ma cười nói, “Phu nhân không cần đặc biệt chuẩn bị. Chỉ có đến mộ phần đi tế bái, mời đạo sĩ, hòa
thượng để làm đàn tràng thuỷ lục…. Chỉ là một tháng sau là Lễ trừ phục,
thiếu gia cùng tiểu thư phải thay đổi thường phục. Phu nhân phải chuẩn
bị quần áo mới cho thiếu gia cùng tiểu thư.”
“Xiêm y ta đã sớm gọi người ở phòng thêu thùa làm.” Thập Nhất Nương
nói, “Ma ma chỉ cần đến những nơi cần làm chuyện xem xét hỏi han là đủ.
Nhìn xem có thêm quy tắc gì không, để ta ở bên này cũng tiện đi theo làm việc.”
Tống ma ma cười xác nhận.
Từ Tự Dụ cùng Truân ca tan giờ học tới đây thỉnh an Thập Nhất Nương,
Nam Dũng tức phụ thì ôm Từ Tự Giới tới, tiếp theo Trinh tỷ nhi cũng tới.
Thập Nhất Nương liền giữ bọn nhỏ ở lại ăn cơm.
Từ Tự Dụ vẫn trầm ổn hữu lễ như cũ, Từ tự giới vẫn lang thôn hổ yết
như cũ. Truân ca cùng Trinh tỷ nhi thì một cúi cái đầu ủ rũ, một nhìn
Thập Nhất Nương cười nhẹ nhàng. Sau khi ăn xong nàng đem Từ tự giới
giao cho Truân ca: “Ngươi dẫn hắn đi đá cầu, ta có lời muốn nói cùng mẫu thân.”
Từ tự dụ thấy liền đứng dậy cáo từ.
Truân ca vừa nắm Từ Tự Giới đi sân, một mặt trề môi kêu la: “Tổ mẫu
nói sau khi ăn xong, phải ngồi một hồi mới có thể đá quả cầu.”
Đáng tiếc Trinh tỷ nhi cùng Thập Nhất Nương đã tiến tới cùng nhau nói chuyện đi, không có nghe hắn nói gì.