Thứ Nữ Công Lược

Chương 298 : Cố Nhân (hạ)

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Edit: Tiểu Tuyền

Giếng của các nhà bình thường được xây dựng ở bên cạnh phòng bếp, tại hậu viện.



Nam nhân nhảy giếng?



Thập Nhất Nương ngắm nhìn Lô vĩnh quý: ” Cháu trai của Ngưu Đại tổng quản nhảy giếng?”



Lô Vĩnh Qúy mặc dù không thường ở trong phủ, nhưng sự vụ lớn nhỏ

trong phủ vẫn chú ý. Ngày đó khi ở Từ Nguyên Tự nhìn thấy Hổ Phách là

hắn biết chuyện này sợ rằng không thể che dấu. Trở về phủ lại nghe thấy

đệ đệ ở trước mặt mình khoác lác, nói phu nhân đem hắn gọi đi như thế

nào như thế nào, rồi lại nằm mơ, nói chính mình đã tới lúc chuyển vận,

nói không chừng sẽ giống như Dương Huy Tổ một bước lên trời. Hắn lại

liên tưởng đến một nhà Tam gia vui mừng phấn khởi rời đi, Thập Nhất

Nương không có bất kỳ lực cản, không có bất kỳ gợn sóng nào mà tiếp nhận việc bếp núc của Hầu phủ, là hắn đã biết, vị Tứ phu nhân này cũng không phải là một người đơn giản. Huống chi mình tay nắm sản nghiệp Nguyên

Nương lưu lại. Đây chính là một số tiền lớn. Mặc dù ban đầu nàng rất

sảng khoái mà đem quyền quản lý giao cho La chấn hưng, ai mà biết trong

lòng nàng rốt cuộc là nghĩ thế nào đây?



Hắn đối với người trước mắt này thật không thể hiểu, càng không có biện pháp đoán nàng ta đã biết những thứ gì.



Cho dù muốn thoát thân, cũng phải cùng người trước mắt này tiêu tan

hiềm khích lúc trước, làm cho nàng thật cao hứng —— quản sự nhà giàu có luôn muốn tự lập môn hộ, nhưng không có lão đông gia (ý nói người làm quản lý trong nhà) ủng hộ là không thể nào, đắc tội lão đông gia, lại càng nửa bước khó đi.



Nếu như nói đối phương là đá cuội, thì mình chẳng qua là trứng gà,

không, có lẽ ngay cả trứng gà cũng không phải là, chỉ là một trứng chim

cút mà thôi.



Lô Vĩnh Qúy không dám đánh cuộc. Không dám đánh cuộc tương lai của mình, đánh cuộc triển vọng của đệ đệ.



Cho nên, hắn lựa chọn bình tĩnh mà tự thuật lại những sự thật kia: “Người là từ trong giếng vớt ra, tất nhiên là nhảy giếng.”



Thập Nhất Nương trong lòng âm thầm rùng mình.



Chuyện so sánh với nàng tưởng tượng còn muốn phức tạp hơn. Nhưng việc càng phải làm hơn là nàng muốn biết rõ ràng lập trường của Lô Vĩnh

Qúy.



“Sổ sách của cửa hàng Hàng Châu là có chuyện gì xảy ra?” Nàng nhàn nhạt hỏi Lô Vĩnh Quý.



Đã nhìn thấy Lô Vĩnh Qúy buông thỏng tay đang nắm chặt, rồi chậm rãi nới lỏng ra.



“Nói là có vài khoản tiền bị mất. Bởi vì nó qua tay của Đại Mao ca, cho nên Ngưu Đại tổng quản tự nhận lỗi và từ chức.”



“Là trước khi Đại Mao chết, hay là sau khi Đại Mao chết?”



“Cái gì?” Lô Vĩnh Qúy ngẩng đầu nhìn Thập Nhất Nương.



“Khoản tiền biến mất, là trước khi Đại Mao chết, hay là sau khi chết?”




Hổ phách nói: “Phu nhân, có muốn phái người âm thầm theo dõi hắn hay không?”



“Không cần!” Thập Nhất Nương nói, “Ta chỉ là muốn biểu đạt thái độ

của ta thôi. Lô Vĩnh Qúy là một người thông minh. Hắn suy nghĩ cẩn thận

rồi, sẽ chủ động quay lại gặp ta.”



Thập Nhất Nương quay về viện đổi áo gắp tơ lụa hàng châu màu cây nghệ có thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm, chải búi tóc cao, đeo băng tóc Nam Châu,

rồi đi sang chỗ Thái phu nhân.



Thái phu nhân đổi bộ hoa bối tử lụa Hàng Châu màu đen thêu hoa văn

Kim hồ lô song hỉ, vấn búi tóc tròn, cài ngọc bích trâm, đeo vòng ngọc

Phỉ Thúy.



Nhìn thấy Thập Nhất Nương toàn thân chỉ có một băng tóc, liền bảo Đỗ

ma ma đem cái vòng tay Nam châu của mình tìm ra: “Hạt châu cũng lớn như

của ngươi buộc tóc, nhìn giống như là một bộ.”



Thập Nhất Nương nhanh chóng từ chối.



Thái phu nhân cười nói: “Ta hiện tại tuổi lớn thì muốn trẻ ra, thích

đồ lòe lòe sáng. Giữ lại cũng là chìm ở đáy hòm, còn không bằng cho

ngươi.” Vừa nói, đột nhiên nhớ tới, liền phân phó Đỗ ma ma nói: “Ta nhớ

được ta còn có một đôi hoa tai Nam Châu, ngươi cũng tìm ra cho Tứ phu

nhân đi.” Sau đó cười híp mắt nhìn Thập Nhất Nương, “Hôm nay vừa đeo

trâm gài tóc, lại đeo hoa tai giống vậy, thì lộ ra vẻ có chút khô khan.

Ngươi giữ lại nó, ngày nào đó có thời điểm thích hợp thì mang ra đeo.

Hôm nay chỉ đeo vòng tay này.”



Trưởng bối có ý tốt, Thập Nhất Nương không hề kiên trì nữa, cười hướng Thái phu nhân nói cám ơn.



Đỗ ma ma cầm một hộp hình chữ nhật sơn khắc tới đây.



Mở ra vừa nhìn. Đúng là một chuổi vòng tay, nhưng dài đến một xích, có thể làm dây chuyền đeo.



“Lại đây, ta đeo lên cho ngươi.” Thái phu nhân đem vòng tay Nam Châu

đeo vào trên cổ tay Thập Nhất Nương, quấn quanh ước chừng bảy tám vòng,

không xê dịch với cổ tay cô là mấy, cùng với ống tay áo áo rộng rãi, mỗi khi giơ tay nhấc chân thì như ẩn như hiện, có một loại cảm giác quý

giá.



Thập Nhất Nương rất thích, một lần nữa cười hướng Thái phu nhân nói cám ơn.



Thái phu nhân cũng rất cao hứng, từ trên xuống dưới đánh giá nàng,

giống như hài tử vậy, thần sắc lúc này của bà toát ra cảm giác thỏa mãn

sau khi cho đổi xiêm y xinh đẹp cho búp bê.



Thập Nhất Nương dìu lấy Thái phu nhân lên xe ngựa.