Thứ Nữ Công Lược

Chương 323 : Nhốn Nháo (hạ)

Ngày đăng: 17:19 30/04/20


Edit: Aquarius87_06

Beta: Tiểu Tuyền

Thập Nhất Nương nghe xong thì ngẩn ra.



Nàng không nghĩ tới Thái phu nhân lại trêu chọc nàng như vậy.



Sau đó trong lòng liền ấm áp.



Thập Nhất Nương liền xô nhẹ Thái phu nhân: “Nương, người ta đang nói chính sự cùng người nha.”



Thái phu nhân ha ha cười lên, lôi kéo tay nàng để nàng ngồi vào bên cạnh mình: “Ngươi nói, ngươi nói, ta đều nghe nha.”



Thập Nhất Nương cười đem những lời mình nói cùng Chu phu nhân nói cho Thái phu nhân.



Thái phu nhân nghe cười nói: “Chỉ là của cải quá đơn bạc chút ít.”



Thập Nhất Nương trả lời được hàm súc: “Của nhiều cũng không chắc hạnh phúc. Ta coi thập lục công tử của nhà họ Vương người cũng không tệ.”



“Cũng đúng” Thái phu nhân nghĩ tới tình huống La gia hiện tại cười nói: “Có bản lĩnh thì còn sợ không qua được ngày sao.”



Thập Nhất Nương thương lượng cùng Thái phu nhân: “Ngày mai ta sẽ trở về ngõ Cung Huyền.”



“Ừ!” Thái phu nhân híp mắt cười lên.



Thập Nhất Nương đã nhìn thấy Đỗ ma ma mỉm cười đứng ở một bên thật

giống như đang đợi cái gì đó, biết bà chắc có lời gì muốn nói một mình

với Thái phu nhân, nên theo Thái phu nhân nói hai câu nhàn thoại, liền

cáo lui.



Trở lại trong nhà, Tân Cúc đã đi trở về, Trinh tỷ nhi nghiêng người

nằm trên giường lớn gần cửa sổ đọc sách, Văn di nương cùng Hổ Phách, Tú

Lan thì đang ở Đông phòng tính toán sổ sách.



Nhìn thấy Thập Nhất Nương trở lại, Trinh tỷ nhi lập tức tiến lên đón, Văn di nương đứng lên liền ngồi xuống.



Có mấy lời, tự nhiên không thể nói ở trước mặt Trinh tỷ nhi.



Nàng hướng Văn di nương gật đầu, cùng Trinh tỷ nhi vào phòng trong.



Trinh tỷ nhi múc nước giúp Thập Nhất Nương: “Mẫu thân sao đột nhiên nghĩ đến muốn đi Từ Nguyên Tự?”



May mắn là có chuyện của Thập Nhị Nương.



Thập Nhất Nương cười nói: “Hiện tại không nói cho ngươi biết. Chờ

thêm mấy ngày có tin chính xác, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Sau đó hỏi

nàng chuyện thêu hoa: “Còn có chỗ nào không hiểu không?”



“Tân Cúc tỷ tỷ thêu thùa rất tốt.” Trinh tỷ nhi cười nói: “Ta có chỗ

không đúng, Tân Cúc tỷ tỷ đều cần thận chỉ dạy cho ta biết.”



Có thể được đến Trinh tỷ nhi thừa nhận là tốt rồi.


Thập Nhất Nương ở chỗ Tứ thiếu phu nhân ngồi một hồi, thì đi đến chỗ của Ngũ di nương.



Ngũ di nương đang ngồi ở trên lâm song đại kháng làm thiếp xiêm y.

Khóe mắt đuôi lông mày của nàng tất cả đều là nụ cười ôn nhu, yên tĩnh

như một bức họa.



Thập Nhất Nương dừng một chút mới mở miệng hô một tiếng “Di nương”.



“Cô Thập Nhất!” Trên mặt Ngũ di nương tràn ra một nụ cười chói lọi

như hoa mùa hè, vội vàng đứng dậy mang giày: “Nhanh đến trên giường gạch ngồi.” Liền xoay người đi thu thập kim chỉ. Lộ ra vẻ có chút bối rối,

lại có chút ít ngốc. Lại làm cho trong lòng Thập Nhất Nương mềm nhũn.



Nàng tiến lên cầm lấy tay của Ngũ di nương: “Ngài không cần vội, ta tới xem ngài một chút có khỏe hay không mà thôi.”



“Ta tốt.” Ngũ di nương cười đem nàng lui qua trên giường gạch ngồi,

liền chào hỏi La Đại thiếu phu nhân: “Ngài cũng ngồi a!” liền phân phó

tiểu nha hoàn đi châm trà cho hai người.



“Không cần!” La Đại phu nhân cười nói: “Ta còn có một số việc, ngài

cùng cô Thập Nhất ngồi một chút, ta không thể phụng bồi được.” rồi đứng

dậy cáo từ.



Ngũ di nương từ trên xuống dưới đánh giá Thập Nhất Nương: ” Thập nhất tiểu thư khỏe không?”



Thập Nhất Nương cười gật đầu: “Ta rất tốt.” Sau đó cùng Ngũ di nương nói nhàn thoại.



Lục di nương đột nhiên xông vào.



Sắc mặt nàng rất khó coi, cũng không trưng cầu ý kiến người nào, trực tiếp phân phó tiểu nha hoàn: “Ngươi trước lui ra.”



Tiểu nha hoàn kia nhìn Ngũ di nương một cái, thấy Ngũ di nương khẽ

vẫy tay đối với nàng, lúc này mới lui xuống, còn tỉ mỉ đóng cửa lại.



Thấy trong nhà không có người bên cạnh, Lục di nương lập tức nghiến

răng nghiến lợi nói: “Sao bà ta lại không sợ mình sau khi chết hạ xuống

mười tám tầng địa ngục.”



Thập Nhất Nương lòng dạ biết rõ, không có lên tiếng.



Ngũ di nương nghe vội vàng niệm một tiếng “A di đà Phật” nói: “Lục

muội muội cũng không nên nói như vậy. Có chuyện gì không thể hảo hảo

thương lượng sao.”



Lục di nương nhìn thoáng qua Ngũ di nương, lại nhìn thoáng qua Thập Nhất Nương không lên tiếng, nước mắt đột nhiên rơi xuống.



“Ai nha!” Ngũ di nương vội vàng móc ra khăn đưa cho Lục di nương: “Ngươi làm sao?”



“Cô Thập Nhất, ngươi cần phải cứu thập nhị nương của nhà chúng ta

nha.” Lục di nương nhận lấy khăn nhưng nhìn Thập Nhất Nương khóc ròng

nói: “Một mối hôn sự tốt như vậy, là đốt đèn lồng cũng khó tìm. Đại phu

nhân lại nói...... Thập nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, chờ thêm mấy năm nữa nghị hôn cũng không muộn.”