Thứ Nữ Công Lược

Chương 325 : Đoan Ngọ (trung)

Ngày đăng: 17:19 30/04/20


Edit: Aquarius87

Beta: Tiểu Tuyền

“Cho Trinh tỷ nhi làm mai mối?” Thập Nhất Nương rất là giật mình.



“Đúng a!” Lâm đại phu nhân cười nói, “Là đứa cháu bên nhà mẹ đẻ của

ta. Năm nay mười sáu tuổi. Mặc dù cùng ta không phải là một phòng, nhưng tổ phụ của hắn đã từng đã làm Phó tổng binh Quảng Tây. Lớn lên là nhất

biểu nhân tài không nói, còn gồm nhiều mặt văn võ. Tuổi còn nhỏ đã là võ tú tài. Đại ca của ta thường nói, Thiệu gia chúng ta về sau thế nào,

đều trông cậy vào ấu đệ của ta.”



Nhà mẹ đẻ của Lâm đại phu nhân là ở Thương Châu.



Đừng nói Thái phu nhân cùng Từ Lệnh Nghi, chính là mình, nghĩ đến

Trinh tỷ nhi gả xa như vậy, sợ rằng cũng sẽ có điều giữ lại đi?



Nàng cười nói: “Tình huống của ta ngươi cũng biết. Trinh tỷ nhi là từ nhỏ nuôi ở dưới gối của Thái phu nhân lớn lên, Hầu gia lại chỉ có nàng

một nữ nhi này. Chuyện này, chỉ sợ phải cùng Hầu gia, Thái phu nhân

thương lượng một chút.”



Lâm đại phu nhân làm sao không biết.



Cháu của mình khá hơn nữa, rốt cuộc lại ở xa phía Thương Châu. Nếu

không phải đệ đệ của mình mấy lần năn nỉ, lại thấy giống như Trác gia

người như vậy đều xin cầu hôn, nàng cũng sẽ không đánh bạo nói ra một

phen như vậy. Nghĩ tới đây, tâm tư làm mai của nàng cũng có chút phai

nhạt.



“Ta vừa nghĩ tới Trinh tỷ nhi nhà các người cùng Trọng Nhiên nhà

chúng ta, đã cảm thấy thật giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.” Lâm đại

phu nhân giao đãi mấy câu trên mặt, sau đó không hề nói chuyện này nữa,

nói sang chuyện khác hỏi Thập Nhất Nương chuyện tiết Đoan Ngọ, “...... Thái phu nhân tự mình xuống thiệp mời mẹ chồng của ta, nói ngày đó là lễ cập kê của ngươi, để cho ngày đó sáng sớm cứ tới đây tham gia náo

nhiệt.”



Thái phu nhân rất sớm trước kia đề cập tới làm cho nàng một lễ cập kê long trọng. Nàng cũng không hết sức coi trọng những thứ này. Nhưng Thái phu nhân có tấm lòng này, nàng nhớ tới đã cảm thấy trong lòng ấm áp.

Chỉ là sau này Thái phu nhân lại không thấy đề cập tới chuyện này nữa,

mấy ngày nay lại thường sai Đỗ ma ma làm này làm kia, tự mình còn đi ra

ngoài cửa mấy lần, thật giống như đang mời khách vậy, lộ ra vẻ bộ dáng

rất thần bí. Nàng cũng coi như không biết.



“Hết lần này tới lần khác sinh nhật lại vào tiết Đoan Ngọ.” Thập Nhất Nương cười nói: “Đem tất cả mọi người làm cho không được sống yên ổn.”



“May mắn là tiết Đoan Ngọ.” Lâm đại phu nhân cùng nàng hàn huyên: “Này nếu là tiết Trung thu, có thể bị nhức đầu hơn.”



Tiết Đoan Ngọ phong tục là du ngoạn, tiết Trung thu thói quen là

đoàn tụ. Tiết Đoan Ngọ, mọi người đi ra ngoài đi lại đi lại thì không

sao, nếu là tiết Trung thu, mọi nhà đoàn tụ, nếu làm mở tiệc chiêu đãi,

đó chính là làm khó người khác.



Thập Nhất Nương cười gật đầu: “Nghĩ như vậy, vẫn còn có chút chỗ tốt.”


Mà Trinh tỷ nhi đứng dậy nhìn thấy Thập Nhất Nương vẫn cầm lấy cây

quạt kia. Suy nghĩ một chút, đang cầm mở ra hộp sơn hồng mạ vàng đi

tới, cười đem hộp hiện lên ở trước mặt Thập Nhất Nương: “Mẫu thân nếu

như thích, không bằng chọn thêm mấy cây đi.”



Thập Nhất Nương ngẩng đầu đánh giá Trinh tỷ nhi.



Trinh tỷ nhi cười nhẹ nhàng nhìn nàng, ánh mắt trong suốt.



Thập Nhất Nương đột nhiên nở nụ cười, đẩy ra hộp: “Không cần, cây quạt này là tốt rồi.”



Trinh tỷ nhi thấy nàng thật giống như đột nhiên thư giãn xuống, đáy

mắt hiện lên một tia không giải thích được, khuyên nhủ: “Mẫu thân chỉ để ý cầm đi dùng là được. Cùng lắm thì ta để cho Tuệ tỷ nhi sẽ giúp ta làm vài cây.”



Thập Nhất Nương ánh mắt khẽ nhúc nhích, nói: “Nếu không, chúng ta

ngày mai đi tới Uy Bắc Hầu phủ đi! Lâm đại phu nhân hôm nay tặng chút ít cây đào mật cho chúng ta, chúng ta không bằng chọn mấy tấm thêu phẩm

làm quà đáp lễ. Thuận đường đi xem Tuệ tỷ nhi một chút.”



“Tốt! Tốt!” Trinh tỷ nhi có chút nhảy nhót: “Ta có mấy ngày không gặp Tuệ tỷ nhi rồi.”



“Lúc tháng ba không phải là cùng nhau chèo thuyền sao?” Thập Nhất Nương cười, “Lúc này mới không tới hai tháng đâu.”



Trinh tỷ nhi cười ấm áp.



Thập Nhất Nương thấp giọng hỏi nàng: “Ngươi rất thích Tuệ tỷ nhi sao?”



“Mẫu thân, không vui sao?” Trinh tỷ nghe vậy lo lắng nhìn Thập Nhất Nương.



“Không phải vậy.” Thập Nhất Nương cười nói: “Ta là nhìn thấy ngươi giống như đặc biệt cao hứng.”



Trinh tỷ nhi có chút ngượng ngùng: “Tuệ tỷ nhi biết rất nhiều thứ...... Không giống ta, chỉ biết đánh đàn.”



Là chỉ Tuệ tỷ nhi rất hoạt bát, lại rất biết chơi sao?



Cô bé tính cách như vậy đối với cô bé như Trinh tỷ nhi nội liễm lại có chút ít ngượng ngùng đặc biệt có lực hấp dẫn sao?



Thập Nhất Nương cười vỗ vỗ tay nàng, buổi tối bẩm một tiếng cùng Thái phu nhân, chỉ nói phải đáp lễ, chọn lấy mấy tấm thêu phẩm nhỏ, ngày thứ hai mang theo Trinh tỷ nhi đi uy Bắc Hầu phủ.



* * * * * *



Uy Bắc Hầu phủ nghiễm nhiên là nhỏ hơn một chút so với Vĩnh Bình Hầu phủ.



Thập Nhất Nương mặc dù là lần đầu tiên tới, nhưng cảm thấy rất thân thiết, quen thuộc.



Lâm đại phu nhân nghe bẩm, đã mang theo Tuệ tỷ nhi ở cửa thuỳ hoa nghênh đón.



Lẫn nhau hành Lễ xong, hai người lớn khách khí hàn huyên mấy câu, hai đứa bé lại nắm tay thấp giọng lặng lẽ đến nói.