Thứ Nữ Công Lược
Chương 363 : Qua mùa đông (Hạ)
Ngày đăng: 17:19 30/04/20
Editor: Hoa Hạ Tuyết Nguyệt
Từ Lệnh Khoan tiến lên, cung kính hướng Thập Nhất Nương hành lễ: “
Chắng qua là cùng Tứ ca nói vài lời mà thôi.” Ngữ khí mang theo vẻ hời
hợt, sau đó cười cáo từ: “Tứ ca, vậy đệ đi trước đây!”
Từ Lệnh Nghi gật đầu, mắt nhìn Từ Lệnh Khoan rời đi, liền xoay người cùng Thập Nhất Nương đi vào bên trong.
Thập Nhất Nương hầu hạ hắn thay quần áo.
“Bệnh của Thái hậu nương nương vẫn chưa có dấu hiệu tốt. Ta đã nói
một tiếng cùng Tiểu Ngũ và Ngũ đệ muội.” Từ Lệnh Nghi thấp giọng nói,
“Để cho Ngũ đệ muội hai ngày này tiến cung đi xem một chút ____ Đối với chuyện tình trong cung mà nói chỉ sợ so với Thái phu nhân, thì muội ấy quen thuộc hơn.”
Thập Nhất Nương nghĩ đến những biểu hiện của Thái phu nhân khi nhắc
tới việc Thái hậu nương nương mắc bệnh, thì trầm ngâm nói: “Hầu gia cũng hoài nghi bệnh của Thái hậu nương nương là giả sao?”
Từ Lệnh Nghi cũng không nói tiếng nào, ngầm đồng ý.
Coi như là giả bệnh đi, thì trừ hỉ sự của Trưởng công chúa chào đời
có vài gợn sóng mà để cho Hoàng thượng có chút ứng phó với bên ngoài,
thì chuyện gì ảnh hưởng đến bản chất thật đây?
Thập Nhất Nương có chút không rõ ràng lắm.
“Đầu mùa xuân sẽ tuyển Tú.” Từ Lệnh Nghi nhẹ giọng nhắc nhở nàng:
“Lần này là vì Hoàng thượng muốn làm phong phú thêm cho hậu cung.”
Thập Nhất Nương chợt hiểu ra.
Thái hậu mấy lần muốn để cho nữ nhi Dương thị tiến cung đều bị Hoàng thượng nhẹ nhàng cự tuyệt.
“Ngài là sợ Thái hậu nương nương giả bệnh suy nhược để ép Hoàng
thượng?” Nàng nghĩ ngợi nói, “Nếu quả thật là thế, chỉ sợ sớm đã có đề
phòng, Ngũ phu nhân lại là vãn bối. Ta thấy, còn không bằng để cho Thái
phu nhân đi xem một chút.”
Các nàng cùng Thái hậu hiện giờ có quan hệ về cấp bậc nặng ( ý là
vãn bối, trưởng bối. Vãn tối phải tôn kính trưởng bối). Thái hậu hoàn
toàn có thể quyết định gặp hay không gặp, là thưởng cho một ghế gấm ngồi bên cạnh mà nói chuyện, hay là cách rèm châu phía xa xa đơn giản đáp
hai câu. Lấy thân phận của Ngũ phu nhân mà nói chưa chắc Thái hậu đã coi nàng vào mắt. Cho dù nàng ấy có quen thuộc với tình hình ở trong cung
đi nữa, có thể không gặp được người, thì có biện pháp gì?
Từ Lệnh Nghi hiểu ý của nàng. Giảm thấp âm thanh nói: “Người của Từ
Nghi Cung, ta cũng có quen biết mấy người. Chỉ là mấy ngày này Thái hậu
mang trọng bệnh, tính khí nóng nảy, mọi người không dám tự ý đi lại. Ngũ đệ muội đi, không thể thiếu việc hỏi thăm bệnh tình. Đến lúc đó tự
nhiên có người trả lời.”
Thì ra là tin tức không được truyền ra!
Nếu là như thế, vậy việc gặp hay không gặp được Thái hậu cũng không có ảnh hưởng gì nữa rồi.
Nàng khẽ gật đầu, cùng Từ Lệnh Nghi nghỉ ngơi.
chân thành mà vui sướng: “Trinh tỷ nhi!” Hắn thân thiết hô một tiếng
muội muội, gương mặt cũng vì thế mà sáng hẳn lên.
Trinh tỷ nhi mỉm cười.
Thần sắc Từ Tự Dụ lúc này thoải mải đi không ít.
Hắn nho nhã lễ độ cùng Tần di nương, Văn di nương, Kiều di nương chào hỏi.
“Nhị thiếu gia!” Tần di nương khóe miệng khép lại, một bộ dáng rất kích động, miệng lẩm bẩm nói không nên lời.
Văn di nương thì mặt mày hớn hở che miệng cười: “Có vài ngày không
gặp Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia so với trước kia trầm ổn hơn nhiều. Quả thực là “Độc vạn quyển thư bất như hành thiên lí lộ” ( “Đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường”), vẫn là phải đi ra ngoài mới học được chút kiến thức…….” Lời nói của
nàng vẫn dài như trước kia, do đó đầu của Từ Tự Dụ hơi cúi xuống, mỉm
cười lắng nghe đến nửa ngày mới xong.
Phản ứng của Kiều Liên Phòng thì đơn giản hơn nhiều.
Nàng hướng đến Từ Tự Dụ khẽ gật đầu xong liền lui sang một bên.
Thập Nhất Nương liền cười chào hỏi Từ Tự Dụ: “Chúng ta đi thăm Tổ mẫu nhé! Lão nhân gia người sáng sớm liền nhắc đi nhắc lại cho đến bây giờ
đấy!”
Từ Tự Dụ cung kính đáp lời: “Vâng”, từ các nha hoàn, tôi tớ, bà tử
vây quanh, cùng với Từ Tự Truân, Từ Tự Giới, Trinh tỷ nhi, cùng nhau đi
đến viện của Thái phu nhân.
Tần di nương tại nơi này đứng nhìn theo bóng lưng của Từ Tự Dụ không
ngừng dùng khăn lau khóe mắt: “Nhị thiếu gia gầy đi rất nhiều!”
Rõ ràng là sắc mặt hồng nhuận, tinh thần tươi sáng.
Kiều Liên Phòng nghe thấy liền xem thường, vẻ mặt mỉa mai bĩu môi, dẫn theo nha hoàn trở về phòng.
Văn di nương một bộ làm người lương thiện nói: “Nhị thiếu gia trở về
là việc vui lớn. Tỷ tỷ đừng khóc nữa. Lúc này Phu nhân mang Nhị thiếu
gia đi gặp Thái phu nhân, xong việc là có thể đi về gặp tỷ rồi. An Nhạc
núi dài nước xa, phong tục, tập quán nơi này cùng chúng ta đều không
giống nhau, ta thấy không bằng tỷ tỷ trở về phòng sai người làm chút
thức ăn mà Nhị thiếu gia bình thường thích ăn nhất. Đợi đến khi Nhị
thiếu gia tới gặp tỷ, cũng không thể khiến Nhị thiếu gia đói chứ.”
“Là ta hồ đồ rồi, là ta hồ đồ rồi.” Tần di nương vội vàng thu nước
mắt, cảm kích hướng Văn di nương phúc thân ( vái chào), mang theo nha
hoàn vội vã rời đi.
Văn di nương nhìn nhìn vừa nãy còn ồn ào, náo nhiệt mà bây giờ sân
viện đã yên lặng vắng vẻ thì lắc đầu cười, cùng Thu Hồng chầm chậm đi về phía trong sân viện của mình.
“Vừa nãy ngươi nói, Đại cô gia tặng cho Đại tiểu thư một con vẹt kỳ lạ, có kỳ lạ gì?”