Thứ Nữ Công Lược
Chương 376 : Phương phỉ (Thượng)
Ngày đăng: 17:19 30/04/20
Edit: Hoa Hạ
Thập Nhất Nương sai tiểu nha hoàn mang ghế gấm đến để cho mấy vị di nương ngồi.
Nam Vĩnh tức phụ bế Từ Tự Giới đến vấn an.
Thập Nhất Nương hơi giật mình một chút.
Lúc này mới là canh ba giờ mão, trời còn chưa sáng, sao lại đến sớm như thế!
Nàng nhìn Nam Vĩnh tức phụ, nhưng Nam Vĩnh tức phụ hạ thấp mí mắt thả Từ Tự Giới xuống đất.
Từ Tự Giới hành lễ với Thập Nhất Nương. Không giống với ngày thường
nhào đến trong ngực nàng, mà là buông thõng hai tay đứng ở một bên.
Thập Nhất Nương cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nghĩ đến mấy ngày
nay, Triệu tiên sinh kiên trì dạy Giới ca lễ nghi, cũng không để trong
lòng. Chỉ về phía Dương thị bảo với Từ Tự Giới: “Đây là Dương di nương.” Lại hướng Dương di nương giới thiệu Từ Tự Giới, “Đây là Ngũ thiếu gia!”
Dương thị nghe xong vội mỉm cười hướng Từ Tự Giới kêu một tiếng “Ngũ thiếu gia”, khom gối hành lễ với Từ Tự Giới.
Từ Tự Giới tuy là nghe thấy nhưng cũng không có nhìn nàng ta một cái, mà nhìn Thập Nhất Nương lấy lệ kêu một tiếng “Dương di nương”, sau đó
quay đầu nhìn Nam Vĩnh tức phụ, rồi lại nhìn Thập Nhất Nương một cái,
trề môi thật ủy khuất.
Là Nam Vĩnh tức phụ dạy đi!
Bản thân mình thường ngày ôm Từ Tự Giới trong ngực, đều nói mình quá
cưng chiều Từ Tự Giới, thiếu đi uy nghiêm của mẫu thân. Hôm nay là ngày
đầu tiên Dương thị đến vấn an mình, nàng sợ Dương thị nhìn thấy vì vậy
mà xem nhẹ mình.
Thập Nhất Nương nhìn Nam Vĩnh tức phụ mỉm cười, rồi nhìn Từ Tự Giới vẫy tay: “Lại đây, mẫu thân ở đây!”
Từ Tự Giới cười rạng rỡ, giống như chú chim nhỏ bay ra khỏi lồng nhào đến trong ngực Thập Nhất Nương.
“Mẫu thân, mẫu thân, con hôm nay có thể thổi sáo cho Người nghe được không?”
Ngày hôm qua bận rộn chuyện Dương thị vào cửa, Thập Nhất Nương đã sớm bảo Nam Vĩnh tức phụ dỗ dành Từ Tự Giới đi ngủ.
“Có thể nhé!” Thập Nhất Nương cười cười xoa đầu Từ Tự Giới.
Từ Tự Giới nghe xong cười vui vẻ ra mặt.
Có nha hoan tiến vào: “Phu nhân, Tứ thiếu gia đến vấn an phu an!”
“Mau mời vào!” Thập Nhất Nương mỉm cười phân phó.
Tự Tự Giới dựa sát vào Thập Nhất Nương bên cạnh kiễng chân nhìn xung quanh.
Từ Tự Truân mặc đạo bào hàng trù màu xanh ngọc bước vào.
“Mẫu thân!” Truân ca cung kính hành lễ với Thập Nhất Nương, ngẩng đầu lên nhìn thấy một nữ nhi trẻ tuổi xa lạ, thì biết đấy là thiếp mới của
phụ thân, không khỏi tò mò đánh giá.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e Thập Nhất Nương sẽ cùng Dương thị giao hảo.
Kiều Liên Phòng lại nghĩ đến nàng ân oán giữa mình và Thập Nhất Nương.
Nếu như Thập Nhất Nương dùng Dương thị này để đối phó với mình… vậy mình… mình còn có chỗ đứng ở đâu nữa đây!
Trong lòng vẫn còn sợ hãi, bỗng nhiên nghe thấy Văn di nương gọi nàng.
Thân thể Kiều Liên Phòng chấn động, một hồi lâu mơi hồi phục tinh
thần. Thấy mấy người trong phòng đều đang nhìn mình, nàng một mặt cố nhớ lại những gì Văn di nương vừa nói, một mặt gượng ép ra một nụ cười vui
vẻ: “ Ta, ta…”
“Ta” một hồi cũng không thành câu.
Rèm cửa nội thất đột nhiên được vén lên, Từ Tự Truân cùng Tự Tự Giới hết sức phấn khởi vui vẻ đi ra.
Ánh mắt của mọi người đều đặt trên thân hai huynh đệ.
Kiều Liên Phòng thầm thở phào một hơi.
“Mẫu thân, con với Ngũ đệ đi học đây!” Từ Tự Truân hướng Thập Nhất
Nương lớn tiếng hô, trong âm thanh còn kèm theo sự hưng phấn chưa thể bỏ xuống được.
Thập Nhất Nương đứng dậy muốn tiễn hai bé: “Trên đường đi các con cẩn thận chút nhé.”
Hai huynh đệ nhất tề gật đầu, Trinh tỷ nhi đến.
“Đại tỷ, tỷ đến muộn rồi!” Từ Tự Truân lộ vẻ hoạt bát hơn bình
thường, “Đệ cùng Ngũ đệ đã thỉnh an phụ thân và mẫu thân rồi nhé, bây
giờ phải đi học rồi.”
Trinh tỷ nhi sắc mặt khẽ hồng, giải thích: “Tỷ đi hái hoa cho mẫu thân mà.”
Từ Tự Truân lúc này mới chú ý đến Tiểu Hoàng Anh đi cùng Đại tỷ,
trong tay ôm một bình hoa cao cổ màu thiên thanh (xanh da trời), được
cắm bởi bốn, năm đóa hoa Sơn Trà to bằng miệng bát.
Trinh tỷ nhi hành lễ với Thập Nhất Nương.
“Mẫu thân,” nàng đón bình hoa từ trong tay Tiểu Hoàng Anh, “Cây hoa
Trạng Nguyên, Người xem này có đẹp hay không? Là con cố ý bảo Quý Đình
tức phụ trồng đấy____ dùng hoa này tạm thời thay thế hoa Phù Dung, đợi
mấy ngày nữa, lại có hoa Ngọc Lan nữa.”
Thập Nhất Nương yêu thích chăm sóc hoa, ở bệ cửa sổ trồng đám hoa to, người trong nhà đều biết. Mặc dù có nhà kính, phòng ấm,nhưng hạn chế về mặt kỹ thuật, một năm bốn mùa không thể cung ứng. Đây là hoa Sơn Trà
thiếu đi sự tùy tiện của hoa Phù Dung, trang trọng hơn hoa Phù Dung,
huống chi là Trinh thư nhi đặc biệt mang đến tặng.
“Đẹp lắm!” Thập Nhất Nương cười cười nhận lấy bình hoa, “Rất đẹp”,
lại nói, “Mùa này, muốn Quý Đình tức phụ giúp con trồng hoa Sơn Trà. Quý Đình tức phụ bị con ồn ào làm cho đến đầu đều đau cả rồi đi?”
Trinh tỷ nhi nghe vậy nhếch miệng cười, cũng không trả lời.