Thứ Nữ Công Lược

Chương 380 : Đêm Xuân (Trung)

Ngày đăng: 17:19 30/04/20


Edit: Hoa Hạ



Từ Lệnh Nghi có chút hiểu rõ, cười nói: “Bên cạnh mẫu thân lại có nha hoàn muốn thả ra ngoài rồi sao?”



“Tuổi của Ngụy Tử với Diêu Hoàng không còn nhỏ nữa.” Thái phu nhân

gật đầu, mỉm cười đem thư vừa viết đưa cho Thập Nhất Nương xem: “Ta đang suy nghĩ, nếu thêm hai tiểu nha hoàn này nữa, thì gọi là Cát Cân và

Ngọc Bản cũng được. Con cảm thấy thế nào?”



“Được ạ!” Thập Nhất Nương cười nói, “Sắc màu rực rỡ trong nhà mới náo nhiệt!”



Tên của nha hoàn bên cạnh thái phu nhân đa phần đều là “Hoa”



Từ Tự Truân nắm tay Từ Tự Giới cáo lui ___ thời gian không còn sớm nữa, hai đứa nhỏ còn phải đi học.



Thái phu nhân tự mình tiễn hai bé ra đến cửa viện, có tên tiểu nô đến báo Mã Tả Văn Mã đại nhân đến chơi, Từ Lệnh Nghi liền đi ngoại viện.

Thái phu nhân sai nha hoàn trong phòng hầu hạ, giữ Thập Nhất Nương và

Trinh tỷ nhi ở lại nói chuyện.



“Chuyện của Ngụy Tử và Diêu Hoàng, ta để cho Bạch tổng quản lưu tâm

giúp ta. Có vài người ta xem qua cũng khá được, chúng ta bàn bạc một

chút nhé.” Thái phu nhân đem tình hình lúc này đại khái nói cho Thập

Nhất Nương nghe, “Phụ thân của một người là quản sự trong khố phòng, là

người cẩn trọng, làm việc chăm chỉ cần cù. Tổ phụ của một người thì từng làm quản sự trong phủ Ty phòng nhà chúng ta, mùa xuân năm ngoái đã cáo

lão hồi hương rồi. Trước đó vài ngày, vừa lúc trong phủ xảy ra chuyện

xấu lúc gác đêm, hắn đến trước mặt ta cầu xin; Tổ tông của một người

từng tham gia làm quản sự trong phủ nhà chúng ta, bây giờ ở ngoài mở một cửa tiệm không lớn cũng không nhỏ, muốn từ trong phủ chúng ta cưới một

đại nha hoàn về làm con dâu…” Sau đó lại nói thêm vài người nữa, cuối

cùng hỏi Thập Nhất Nương: “Con xem, người nào kết duyên với người nào

thì tốt hơn? “ Nhưng ánh mắt nhìn vào Trinh tỷ nhi đứng ở bên cạnh.



Trinh tỷ nhi dù sao cũng là tiểu thư chưa lấy chồng, khi thái phu

nhân nói chuyện này trước mặt Trinh tỷ nhi, Thập Nhất Nương cảm thấy có

điểm kỳ lạ. Giờ phút này đâu còn không hiểu, thái phu nhân rõ ràng là

đang dạy Trinh tỷ nhi quản việc nhà. Thập Nhất Nương phối hợp với ý đồ

của thái phu nhân, cười nói: “Ngụy Tử và Diêu Hoàng đều là nha hoàn

thiếp thân hầu hạ bên cạnh mẫu thân, tình tình như thế nào, mẫu thân là

người biết rõ nhất không phải sao, người làm mai (mai mổi) này cũng chỉ

có mẫu thân người là thích hợp nhất thôi!”



Thái phu nhân nghe vậy thì cười vài tiếng.



“Ngụy Tử và Diêu Hoàng chỉ mới mười mấy tuổi thì ở trong phòng ta, ở

ngoài gia cảnh của nhà mở cửa hàng tuy tốt, nhưng ta không nỡ để các

nàng ấy lấy chồng đi ra ngoài làm ăn để chịu khổ. Ta thấy, Ngụy Tử xứng


Tần di nương cau mày, nếp nhăn ở khóe mắt càng rõ ràng, nhìn qua, nàng ta có chút tiều tụy.



“…Cuối cùng ta cảm thấy, kể từ Tết năm ngoái, ta có chút không thuận

lợi, sư phụ, người xem, có thể giúp ta hỏi Bồ Tát một chút hay không,

rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tần di nương khẽ nghiêng người, nhỏ giọng nói với Tể Trữ sư thái đang ngồi đối diện, “có cách nào tháo gỡ vận

mệnh của ta hay không?”



Trong lòng Tể Trữ tính toán một chút.



Tết năm ngoái, cũng là lúc sau khi Thập Nhất Nương vào cửa, lại nghĩ

đến Nhị thiếu gia của Từ phủ, mùa hè năm ngoái đã đi đến Nhạc An học

tập, Tể Trữ sư thái lập tức hiểu được nguyên nhân.



Thê thiếp tranh giành, từ trước đến nay tanh mùi máu. Chỉ cần một

chuyện sơ ý, tai họa rơi xuống chính là các nàng. Huống hồ chùa Từ

Nguyên sở dĩ có ngày hôm nay, cũng không phải là dựa vào tiền quyên

nhang đèn của những tiểu thiếp này. Vì vậy, bà vẫn luôn luôn có việc nên làm, có việc không nên làm. Bằng không, bà cũng không thể có chỗ đứng ở Yên Kinh này.



“Vậy ta làm cho di nương tờ biểu sớ nhé?” Tể Trữ cười nói, “Giúp di

nương xem vận mệnh của di nương mấy năm nay trôi qua như thế nào! Nếu

thật sự là số mệnh không được vượng (thịnh vượng) cho lắm, ta giúp di

nương làm mấy tràng pháp sự ( lễ giải xui, cầu may)!”



Tần di nương nghe xong vội vàng hỏi: “Không biết cần bao nhiêu bạc

ạ?” Lại cười nói, “Mặc dù ta chỉ là một di nương, nhưng xưa nay Hầu gia

luôn thích Nhị thiếu gia chúng ta. Thưởng cho vải vóc để may quần áo, đồ đựng tranh chữ không ít,” vừa nói vừa kéo kéo lớp áo in hoa màu xanh

biếc trên người, “Nếu không, ta sao có thể mạc cống phẩm Giang Nam Tạo

Sách đây!” (trên một loại vải)



Tể Trữ cười nói: “Di nương với ta cũng không phải người xa lạ gì,

hàng năm di nương đều hiếu kính Bồ Tát. Nói chuyện tiền bạc chính là

không thân thiết nữa rồi. Ta thấy, lần này ta thu ít tiền nhang đèn là

được rồi.”



Tần di nương nghĩ đến lần trước Tể Trữ sư thái cũng không nói đến

chuyện tiền nong, nhưng thu của mình ba mươi lượng bạc. Cười nói: “Vậy

ta nên đưa bao nhiêu tiền nhan đèn thì tốt đây?” Thanh âm so với lúc nói chuyện bình thường lộ vẻ căng thẳng.



Tể Trữ nghe vậy, trong lòng cười nhẹ, trên mặt lộ vẻ sảng khoái: “Năm lượng bạc là đủ rồi!”



Mặt Tần di nương lập tức tái xanh lại.