Thứ Nữ Công Lược

Chương 392 : Du Ngoạn (trung)

Ngày đăng: 17:20 30/04/20


Edit: Tiểu Ngạn

Thập Nhất Nương trong lòng mềm nhũn nói: “Hai người khi nào trở lại?”



Thất Nương thấy giọng nói nàng buông lỏng, mừng rỡ vội nói: “Chúng ta nhất định trước giờ tý sẽ trở lại.”



“Muội chỉ cần ở nơi Ngũ đệ muội nhìn là được sao?”



Thất Nương gật đầu lia lịa: “Có Thạch ma ma, còn có vú nuôi, muội chỉ ở đó nhìn thôi, Đan Dương cũng yên tâm chút ít.”



Thập Nhất Nương gật đầu.



Thất Nương cười cười lôi tay nàng: “Tỷ sẽ mang cho muội bánh xốp Ma Bà Tử về!”



“Tỷ đừng gây họa là được.” Thập Nhất Nương cười nói, “Bánh xốp Ma Bà Tử muội cũng không mong chờ.”



“Tỷ là cái lọai người hay gây họa sao?” Thất Nương xem thường.



Thập Nhất Nương cười to.



Từ Lệnh Nghi nhíu mày: “Lệnh Khoan cùng Chu An Bình cũng đi theo phải không?”



“Vâng.” Thập Nhất Nương đáp, “Nếu không thiếp cũng không dám đồng ý.”



Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng.



Thái phu nhân nghe được biết hai người muốn đi tham gia lễ Mạnh Lan,

còn muốn đi thả đèn ở sông, thì có chút do dự, nghe nói Thập Nhất Nương

đã đáp ứng trông coi Hâm Tỷ Nhi, lúc này mới đồng ý.



Ai biết qua hai ngày, Từ Tự Truân nói: “Tiên sinh nói, lễ Mạnh Lan chúng ta cũng đi coi thả đèn ở sông.”



Thái phu nhân sợ hết hồn: “Không được. Rằm tháng bảy, quỷ môn mở. Âm khí rất mạnh.”



Từ Tự Truân nghe xong cười hì hì nói: “Tiên sinh nói, ở đằng sau hoa

viên nhà chúng ta có một con sông. Trời tối trước khi trở về phòng. Tự

chúng ta làm đèn thả sông.”



Thái phu nhân lúc này mới hạ tâm xuống.



Sau Từ Tự Truân, Từ Tự Giới vùi đầu vào làm hoa đăng, để cho Trinh Tỷ Nhi nhìn cũng ngứa lòng, nói là giúp hai huynh đệ chiếu cố, mình làm

một chiếc đèn hoa sen đưa cho Thập Nhất Nương: “Mẫu thân, đẹp hay không

đẹp?



Cái bệ là gỗ, nước sơn khung màu đỏ, cánh sen là dùng lụa mỏng làm

thành, còn có ở phía trên gắn mấy viên lưu ly nho nhỏ. Nếu như thêm cây

nến, những thứ lưu ly nho nhỏ này sẽ chiếu sáng rực rõ, trái ngược với

ban ngày, khẳng định nhìn rất đẹp. Chẳng qua là không biết nên thả hay

không.



“Đẹp lắm!” Thập Nhất Nương mỉm cười cho người ta đem đến gian phía

tây đặt ttrên bệ cửa sổ của phòng mở bàn tiệc, rồi nhờ Trinh Tỷ Nhi làm

thêm một cái, “Ta muốn mang cho Cam thái phu nhân một cái.”



Đây là lời đồng ý tốt nhất.




“Vậy thì làm phiền Hầu gia rồi.”



Thạch ma ma vội vàng đưa Từ Lệnh Nghi sang thư phòng nhỏ của Từ Lệnh Khoan, rồi an bài nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ trà bánh.



Đến giờ Sửu, bốn người cười nói vui vẻ trở lại.



Nhìn thấy Từ Lệnh Nghi, nụ cười cũng cứng ở trên mặt.



Từ Lệnh Khoan cùng Chu An Bình trăm miệng một lời mở miệng nói, một

người nói “Trên đường quá nhiều người”, một nói: “Không có chú ý thời

gian”, đồng thời lộ ra mấy phần ngượng ngùng. Ngũ phu nhân cùng Thất

Nương thì trốn sau lưng vị trượng phu của mình.



Việc đã đến nước này, huốn chi còn có vợ chồng Chu An Bình ở đây.



Từ Lệnh Nghi cũng không nên nói gì.



Hắn nhàn nhạt nói một câu “Trở lại là tốt rồi”, sau đó nói với Ngũ

phu nhân: “Đệ muội mau đi xem Hâm Tỷ Nhi một chút, nàng ngủ có chút

không được ngon.”



Ngũ phu nhân vừa nghe, vội vã vào phòng, thấy Thập Nhất Nương ôm Hâm

Tả Nhi, trong mắt hiện lên một tia bất an, vừa nói “Làm phiền Tứ tẩu

rồi,” một bên nhận lấy Hâm Tả Nhi.



Hâm Tả Nhi hé mở mắt, nhìn thấy là mẫu thân, cái miệng nhỏ mím lại, cúi đầu khó mấy tiếng, lại thiếp đi trong ngực Ngũ phu nhân.



Thập Nhất Nương thở phào.



Cuối cùng đem con bình an giao cho Ngũ phu nhân.



Nàng nắn cánh tay nặng trịch, đang muốn cùng Ngũ phu nhân nói chuyện

hai câu, chỉ thấy Thất Nương một mặt căm giận bất bình nhỏ giọng nói

thầm “…Ta cũng không nói gì…. Chuyện lần trước ta còn không có cùng hắn

tính sổ, tại sao hắn phải lộ ra sắc mặt….”, một mặt bị Chu An Bình lôi

đi vào. Phía sau còn mang theo Từ Lệnh Khoan đầu đầy mồ hôi.



Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân hai mặt nhìn nhau.



“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Từ Lệnh Khoan vội vàng

hướng chị dâu cùng thê tử lộ vẻ mặt kinh ngạc “Chỉ là một chút hiểu lầm, chỉ là một chút hiểu lầm.”



Thập Nhất Nương nhìn Chu An Bình, khuôn mặt lúng túng, cười theo

tình thế nói: “Ta đây đi về trước. Trời không còn sớm, mọi người cũng

sớm một chút nghỉ ngơi đi!”



Từ Lệnh Khoan vội vàng gật đầu: “Tứ tẩu đi thong thả!”



Thập Nhất Nương ra cửa, nhìn thấy ở trong bóng đêm Từ Lệnh Nghi chắp tay đứng ở dưới tàng cây.



Ánh trăng chiếu vào trên mặt của hắn, một nửa ở ngoài sáng, một nửa ở trong bóng tối, ngũ quan lộ ra rõ hơn, cũng có mấy phần lạnh thấu

xương.