Thứ Nữ Công Lược

Chương 39 : Điền từ (Thượng)

Ngày đăng: 17:15 30/04/20


Thập Nhất Nương đi theo phía sau Ngũ Nương, theo thái phu nhân đi

hướng bắc, thấy trên đỉnh núi có đám rừng mai. Chỉ là hoa mai đã tàn,

còn sót lại đài hoa xanh.



Thái phu nhân chỉ cười nói: “Đó là Hương ngọc quán. Đến sớm hai tháng, có thể đến ngắm hoa mai.”



Đi về phía trước vài bước, thấy hoa nghênh xuân(*) khắp sườn núi.



Một rừng hoa, lớp lớp, xanh biếc như ngọc, rực rỡ như thiếp vàng, lốm đốm những chấm nhỏ, trải khắp triền núi.



” Thật là xinh đẹp!” Ngũ Nương một bên lẩm bẩm.



Thập Nhất Nương nhẹ giọng” Vâng” một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.



Hoa nghênh xuân không phải nàng chưa thấy qua, trong nhà La gia ở Dư

Hàng có trồng mười mấy gốc, như tràn ngập khắp núi như vậy, không chỉ có xinh đẹp, mà là lộng lẫy.



Thái phu nhân nắm tay Nhị phu nhân tiến lên—giữa triền núi có cái

lương đình bát giác sơn đen, bên trái cửa đình có hai chữ to mạ vàng ”

Xuân nghiên”.



” Đến đình ngồi uống chén trà!” Tam phu nhân tiếp đón người phía sau.



Mọi người đi theo vào Xuân nghiên đình, có bà tử lấy nệm gấm ông thọ

cưỡi rồng bay trong mây đỏ thẫm lót vào ghế lan can, mọi người tản ra

ngồi, các nha hoàn mang bạch trà nước trong suốt màu vàng xanh.



Đi mệt, uống hương vị thanh đạm như vậy, dư vị của trà làm cho người ta cảm thấy toàn thân thư thái hẳn lên.



Thập Nhất Nương đang cầm trà, thì thấy Văn di nương ở một bên cẩn

thận hầu hạ, tìm kiếm Hổ Phách ngay trong đám người – đã không nhìn thấy nàng, cũng không có thấy cái nha hoàn kêu Thu Lăng.



Nàng cười hơi rộ lên.



Uống trà, nói chuyện thường ngày. Ngũ Nương trộm chỉ xa xa đối diện

đình nhìn nhà cỏ ba gian bên cạnh hồ nước nửa hình trăng khuyết: “Nơi đó có phải ‘Bán nguyệt phán’ hay không?”



“Có thể!” Thập Nhất Nương cười đáp lời nàng, ngẩng đầu lại thấy Lục tiểu thư Kiều gia ngồi ở đối diện đang nghe ngó……



Nàng cười thản nhiên.



Chắc là, cảm thấy hứng thú đối với Từ Lệnh Nghi không chỉ có Kiều phu nhân!



Nghỉ ngơi xong, thái phu nhân lại dẫn các nàng đi vòng vòng ở trong

viện. Có nhà thủy tạ bốn phía che bằng vải bạt được cuốn lên có thể thả

cần câu cá; có các loại cây lê cổ thụ, cây đào, cây hạnh cổ thụ, cây ngô đồng và các cây cao lớn xinh đẹp khác; khắp nơi còn có trồng hoa hải

đường, sáng rực cả sân; viện còn có vách tường bằng đất bùn vàng thơm

mùi thôn quê; còn có thể chơi thuyền trên dòng nước, cuối cùng dọc theo

phía sau núi qua mấy bậc thềm bằng đá tảng là đến Lăng khung sơn trang, ở đó có thể nhìn hết cảnh trí hậu hoa viên Từ gia vào đáy mắt. Lúc xuống

núi, sớm đã có xe ngựa thanh duy đứng ở Tụ phương đình dưới chân núi,
năm thứ bốn mươi sáu. Ở hàn lâm viện làm Tu biên ba năm liền từ quan trở về quê hương Nhạc an, xây dựng thư viện “Cẩn Tập”, chuyên môn thu nhận

các đệ tử nhà nghèo đến đọc sách. Tổ phụ Khương Tiệp là đế sư của tiên

đế, nghe nói hắn là bởi vì nguyên nhân này mới làm thủ phụ. Cố tổ phụ

của hắn từng là đế sư của cảnh tông đế.”



Trạng Nguyên lang về quê dạy đệ tử nghèo đọc sách……



La gia tuy cũng là nhà quan lại thi thư truyền đời, như xem ra, so

với Khương gia vẫn còn thiếu tâm hồn cao thượng trăng thanh gió mát!



Trong lòng Thập Nhất Nương khẽ động: “Hổ Phách, ngươi chắc chắn nghe

rõ, Khương Tùng là Trạng Nguyên Kiến vũ năm thứ bốn mươi sáu chứ?”



Hổ Phách vội nói: “Ta còn đặc biệt hỏi Thu Lăng. Sao ngươi lại nhớ rõ ràng như vậy. Thu Lăng nói, bởi vì năm ấy nàng sinh ra đúng vào lúc

Trạng Nguyên lang khoác lụa hồng cưỡi ngựa dạo phố, mẹ nàng thường hay

kể lại.”



” Kiến vũ năm bốn mươi sáu” Thập Nhất Nương lẩm bẩm,” Năm ấy nhị lão gia cũng trúng cử…… Nói như vậy, là cùng khoa……”



Hổ Phách thật không biết chuyện này, nàng im lặng không có trả lời.



Một người làm việc khẳng định đều là có mục đích.



Mục đích của Nguyên Nương là gì?



Vậy gắn liền trong đó là gì?



Thập Nhất Nương dựa vào chiếc gối dưa bằng gấm màu tối mền mại làm bằng hương liệu mùa thu.



Cái này giống như điền chữ trong trò chơi ô chữ, chỉ cần điền đúng, sẽ tìm ra đáp án.



Nhưng ở giữa thiếu một mắt xích là cái gì?



Có cái gì đó xẹt qua đầu nàng, muốn bắt, hay không bắt lấy……



Một cái Vương gia nghèo túng, một cái Khương gia thanh danh hiển hách!



Giống như bị dội nước lên đỉnh đầu, nàng ngồi bật dậy: “Hổ Phách, Vương công tử đánh chết người, là ai giúp gỡ tội?”



Hổ Phách nói: “Là Ngũ gia Từ gia!”



” Ngũ gia Từ gia?” Ánh mắt Thập Nhất Nương chợt lóe,”Từ Lệnh Khoan!”



“Thu Lăng nói là Ngũ gia nhúng tay vào.” Hổ Phách vội nói,”Vì việc

này, Hầu Gia còn trừ tiền tháng Ngũ gia, toàn phải dựa vào Tam gia âm

thầm cứu trợ qua ngày!”



“Vậy Khương gia đâu?” biểu tình Thập Nhất Nương có chút nghiêm nghị,” Vậy quan hệ thông gia với Khương gia để làm gì?”