Thứ Nữ Công Lược
Chương 412 : Gió nổi lên (thượng)
Ngày đăng: 17:20 30/04/20
“Nụ hoa rất nhỏ ” Quý Đình tức phụ nơm nớp lo sợ giải thích.”Lại kẹp ở những chiếc lá, liếc mắt nhìn thoáng thì sẽ thấy không được. Tháng ba
tháng tư đang lúc nó nở hoa. Nên sẽ tỏa ra mùi thơm như hoa lan. Cho nên cố ý ở trước sau phòng viện trồng nhiều thêm chút ít.” Vừa nói chuyện,
vừa tựa như cầu trợ nhìn Thập Nhất Nương một cái, “Không chỉ có trồng
trong nhà của phu nhân. Mà ngay cả Thái phu nhân bên kia. Cũng có trồng
chút ít.”
Đầu sỏ gây tội để cho Thập Nhất Nương nôn mửa không ngừng thì ra là
mấy dò hoa phong lan được trồng ở trong viện. Người nào mà biết Thập
Nhất Nương sau khi mang thai lại đối với mùi hương hoa lan đặc biệt nhạy cảm đây.
Cỏ này là trồng vào lúc lập xuân. Khi đó Thập Nhất Nương còn không có dấu hiệu mang thai.
Thái phu nhân ở trong lòng suy nghĩ đến đây. Thì thở phào nhẹ nhỏm.
Phân phó Quý Đình tức phụ: “Hoa hoa thảo thảo chung quanh nhà đều dọn
dẹp một lần, những thứ đồ ngổn ngang kia sau này cũng đừng trồng nữa.”
Quý Đình tức phụ hết sức lo sợ mà lui xuống.
Cầu xin Lục Vân tiễn nàng ra cửa: “Cô nương. Không biết là người
nào phát hiện phong lan này? Trước mắt chuyện cần gấp nhất là phải đem
phong lan này nhổ đi. Mắt thấy đã xế chiều, chỉ dựa vào mấy bà Tử mới
chúng ta làm, thì hôm nay khẳng định sẽ làm không xong. Cầu xin cô
nương trước đem cái người này cho ta mượn sử dụng.” Vừa nói vừa khom
gối hành lễ cho Lục Vân, “Đại ơn đại đức của cô nương, qua mấy ngày bận rộn này xong ta sẽ hồi báo.”
“Nhìn chị dâu nói chuyện kia.” Lục Vân cười nói.”Đều là chuyện của
phu nhân, nói chuyện đại ân đại đức gì. Chẳng qua là chuyện điều ra nha
hoàn nhổ hoa, phải được Hổ Phách tỷ tỷ gật đầu mới được. Chị dâu chờ một lát, ta sẽ đi hỏi Hổ Phách tỷ tỷ.”Nói chuyện xong. Vừa muốn xoay người, thì bức rèm của phòng khách được vén lên. Ngọc Bản đang đi ra.
“Lục Vân tỷ tỷ, Thái phu nhân hỏi, là ai phát hiện ra phong lan, gọi đi vào nói chuyện.”
Lục đi cười đáp một tiếng. Hướng mấy nha hoàn đang đứng ở bên cạnh hô lên”Song Châu”.
Một đứa, tiểu nha hoàn tám tuổi chạy tới.
Lục Vân chỉ Ngọc Bản: “Đây là Ngọc Bản tỷ tỷ hầu hạ bên người Thái
phu nhân. Phụng lệnh của Thái phu nhân gọi ngươi đi nói chuyện.”
Nghe xong tiểu nha hoàn Song Châu nhút nhát đi vào theo.
Thái phu nhân thấy này tiểu nha hoàn này lớn lên trắng tinh. Gầy teo
nho nhỏ, nhưng đôi mắt cũng rất linh hoạt, liền cười kéo tay nàng ra.
Đút mấy khối đường cho nàng. Thân thiết hỏi nàng tên gọi là gì. Bao lớn, cha mẹ đều ở phủ làm những thứ gì, lúc nào vào phủ. Trước kia là người
biết. Chắc chắn sẽ không tặng hoa đến nơi khác nữa.” Hắn nói chuyện,
nhưng trong đầu lại nghĩ tới Thập Nhất Nương rất sợ hãi khi tranh chấp
với con. Sau đó sẽ lộ ra vẻ mặt vui lòng phục tùng. Cảm kích nhắc nhở
của hắn...... Trong lòng hắn có kích động nho nhỏ.
Đào ma ma rất là kinh ngạc, vì Từ Tự Truân đối với Thập Nhất Nương
không chút nào phòng bị. Liền trầm ngâm nói: “Tứ phu nhân là trưởng bối. Tứ thiếu gia nói chuyện cần phải chú ý. Bằng không, Hầu gia sẽ cảm thấy Tứ thiếu gia đối với Tứ phu nhân thiếu ý tôn kính. Ta xem, ngài phải
nhắc nhở Tứ phu nhân. Không bằng cùng Tùng ma ma nói. Cứ như vậy. Trong
đó lúc có người khác. Tứ phu nhân cũng có thêm mặt mũi.”
Trong lòng Từ Tự Truân mơ hồ cảm thấy bất an. Suy nghĩ một chút. Rồi nói: “Nếu như vậy. Tổ mẫu chẳng phải cũng biết à?”
“Ngài cũng không biết.” Đào ma ma cười nói.”Tùng ma ma là người đắc
lực nhất bên cạnh Thái phu nhân. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói,
trong lòng bà ấy có cân nhắc. Bằng không, nếu chuyện gì cũng báo lên
trước mặt Thái phu nhân. Chuyện tốt còn dễ nói, nếu là chuyện không tốt, Thái phu nhân chẳng phải sớm đã bị phiền chết à.”
Người già thường nói những thứ gì, dĩ nhiên chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, đây cũng là nguyên tắc đắn đo khi nói chuyện. Những thứ này Từ Tự Truân đều biết đến.
Từ Tự Truân khẽ gật đầu.
Nơi sâu trong đáy mắt Đào ma ma nở ra nụ cười, tăng thêm một câu:
“Người thích hoa cỏ bởi vì hoa cỏ mà thiếu chút nữa hại mình, khó khăn
như vậy, giống như người hay nghịch nước, bị chìm trong nước đó”
“Đi đến chỗ Đào ma ma.” Thập Nhất Nương lười biếng dựa ở nghênh trên gối.”Biết nói những chuyện gì sao?
Nhạn Dung nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Lúc ấy đuổi hết hầu hạ trong nhà
ra. Nhưng lúc Tứ thiếu gia đi vào còn cao cao hứng hứng. Lúc đi ra là
một bộ dạng tâm tư nặng nề. Sau khi trở về chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng
cơm đã nói no rồi.”
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu. Trầm tư nói: “Tình hình này, phải cùng Triệu tiên sinh nói chuyện mới được.”
Nhạn Dung nghe thấp giọng nói: “Phu nhân. Bảo người của ta, không bằng tìm lấy cớ đem nhi tử Đào ma ma đuổi đi......”
“Ngươi nói xem. Tìm lấy cớ gì tốt?” Thập Nhất Nương nghe nhìn nhạn Dung.
Nhạn Dung nhất thời khó xử lẩm bẩm: “Nàng hiện tại trừ đi thỉnh an Tứ thiếu gia. Nơi nào cũng không đi...... Ngài hiện tại lại có bầu.
Chỉ sợ rơi vào trong mắt người có ý đồ, sẽ cảm thấy ngài ỷ mình có hài
tử, trong mắt không chứa được người khác...”