Thứ Nữ Công Lược
Chương 415 : Vân dũng (thượng)
Ngày đăng: 17:20 30/04/20
Edit: Pthu
Beta: Tiểu Tuyền
Lòng bàn chân của Đào ma ma vừa trượt. Nếu không phải là Đào Thành nhanh tay lẹ mắt, thì đã té ngã chỏng gió.
“Là ai lớn gan như thế.” Máu của nàng dồn lên đỉnh đầu, “Lại dám thiết lập ‘ Tiên nhân khiêu’ để chui.”
Tiên nhân khiêu: là chỉ loại thủ đoạn lợi dụng nữ sắc, gạt tài, gài bẫy
Bả vai của Đào Thành lại hơi co rụt lại: “Là Ứng Đại của Đại Hưng.”
Đào ma ma nhất thời cứng họng.
Điền trang của Nguyên Nương ở Đại Hưng. Ứng Đại là một người giúp
việc rảnh rỗi của Đại Hưng, thường giúp đỡ Tri phủ là chân chạy, làm một ít chuyện. Bởi vậy ở trên địa giới của Đại Hưng, mọi người đều cho hắn
mấy phần mặt mũi.
“Cho nên con mới không có chú ý.” Đào Thành có chút ủ rũ. “Lúc đó con thấy ba trăm mẫu ruộng lúa mạch bán được hai trăm lượng bạc. Còn tưởng
rằng Nhâm đại nhân có được ở đâu đó, muốn lặng lẽ xử trí. Lúc này mới
mua. Ai biết sau khi tỉnh rượu, hai trăm lượng biến thành hai ngàn
lượng rồi.”
Đào ma ma vẻ mặt hơi run sợ.
Ứng Đại kia đã có khả năng làm chân chạy giúp Thường Trữ phủ công
chúa, có lẽ cũng đã thấy qua chút ít cảnh đời. Đánh chó còn phải ngó mặt chủ. Hắn tay không bắt sói, mà cuốn đi một số tiền lớn như vậy. Sẽ
không sợ bọn họ vò đã mẻ thì không sợ sứt, dứt khoát đến quan phủ báo
quan. Để cho hắn chọc tới thị phi, phiền toái là lên hầu quan hay sao?
Nàng có chút chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “Ngươi có nhìn thấy Ứng Đại không?
“Không có.” Đào Thành đỡ Đào ma ma ngồi xuống trên cái đôn ở trước
bàn thêu. Rót chén trà cho Đào ma ma. “Bà nương của hắn nói hắn đã có
bảy, tám ngày không có trở về nhà rồi.” Lại nói. “Sau đó con cũng cảm
thấy có cái gì không đúng.” Thấy Đào Thành thấp giọng nói “Cho nên mới
vội vã tới tìm ngài có phải là chúng ta đắc tội người nào đó mà không
biết hay không? Hoặc là…”
Nói tới đây, hắn ngừng lại. Thấp giọng nói: “Có phải có người muốn làm khó dễ chúng ta hay không a?”
“Chuyện này còn phải hỏi.” Đào ma ma không để ý đến sự ân cần của nhi tử, trầm ngâm nói: “Hai ngàn lượng bạc. Người bình thường cũng không có bạo tay như vậy.” Nói xong, nàng dặn dò nhi tử: “Ngươi đi nhìn một chút xem Lô Vĩnh Quý có ở trong nhà không? Hắn giao tiếp rộng rãi, biết
nhiều chuyện quan trọng. Nói chuyện ắt sẽ tìm hiểu ra được cái tin tức
gì đó.”
Nếu như không phải là người ngoài thì nhất định là người ở bên trong rồi.
Thật là nuôi hổ gây họa.
Nếu không phải nàng, sao lại sinh ra nhiều khó khăn trắc trở như vậy.
Xương sườn Đào ma ma đau nhức. Không nhịn được oán giận nhi tử,
“Ngươi bây giờ cũng có chủ ý rồi, lúc trước sao lại không động não nhiều vào, cùng cái loại người này đi rót rượu vàng.”
Chuyện đã đến nước này, không chỉ mình trở thành thịt cá ở dưới dao
thớt, ngay cả Truân ca cũng… Nhất thời nàng lòng đau như cắt. Đào Thành
thấy con ngươi mẫu thân hơi ẩm ướt. Cho rằng nàng là đang lo lắng cho
mình. Bận rộn an ủi Đào ma ma “Nương, không bằng chúng ta trực tiếp cùng cữu lão gia nói chuyện. Là giết hay là róc thịt ta đều nhận. Nói
chuyện, chắc chắn cữu lão gia sẽ nghĩ tình những năm qua chúng ta cần
cần cù cù, chẳng qua là đuổi đi ra ngoài là xong chuyện.”
“Đuổi đi ra ngoài.” Ánh mắt Đào ma ma âm trầm. “Vậy cũng phải đợi được cữu lão gia từ Dư Hàng đến Yên Kinh mới được.”
Thế này cũng không được. Thế kia cũng không được. Rốt cuộc như thế nào mới tốt?
Trách nhiệm này ai cũng có thể chối, chỉ có hắn là không có biện pháp chối cãi. Ý niệm trong đầu vừa hiện lên, Đào Thành linh cơ vừa động.
Nghĩ tới những thứ trang trí ở trong phòng của Nguyên Nương. Ánh mắt
không khỏi hướng về phía viện của Nguyên Nương từng ở mà liếc qua.
“Nương.” Hắn lôi kéo vạt áo mẫu thân.” Nếu không thì. Ngài trước tiên đem đồ đạc ở trong phòng Đại cô cô cho ta mượn sử dụng một chút….”
“Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ” Đào ma ma như chém đinh chặt sắt mà cắt
đứt ý nghĩ của nhi tử. “Những thứ đó đều là của thế tử gia, có sổ sách
là có thể tra được đấy.”
Khóe miệng Đào Thành khẽ thu lại, cuối cùng cũng không nói gì.
Vì hắn biết, Nương bất kể gặp phải chuyện gì. Nghĩ đến đầu tiên chính là Truân ca...
Mà Đào ma ma nhìn những bóng người nhìn trộm phía sau cửa sổ, sắc mặt tăng thêm mấy phần lo lắng: “Chúng ta trở về rồi hãy nói. Đừng đứng ở
chỗ này cho người ta chế giễu. Đào Thành “Vâng” một tiếng. Nhanh chóng
đỡ mẫu thân trở về sương phòng.
Đào ma ma thấp giọng phân phó nhi tử: “Ngươi trở về trước. Đem những
thứ trong nhà có thể bán được đều bán đi. Có thể gom góp được bao nhiêu
thì hay bấy nhiêu. Điền trang dù sao thì cũng là sản nghiệp của Đại cô
cô, Tứ phu nhân không tiện trực tiếp hỏi đến. Chúng ta nghĩ biện pháp
ngăn cản nàng làm khó dễ trước, rồi đem lỗ thủng này bổ sung. Cứ như
vậy. Nàng cũng không thể nói gì hơn,”