Thứ Nữ Công Lược
Chương 417 : Vân dũng (hạ
Ngày đăng: 17:20 30/04/20
Edit: Pthu
Đào ma ma nhanh chóng đi vào.
Thập Nhất Nương đắp chăn ngồi ở trên giường. Mái tóc đen nhánh của
nàng tùy ý búi thành một búi. Mặc cái áo mai côi tử. Trên khuôn mặt nhỏ
nhắn rất trong sáng. Rõ ràng không có một chút kiêu căng của phụ nữ có
thai. Lại thấy Từ Lệnh Nghi ở bên người nàng, mặc áo dài màu xanh lụa
hàng châu. Ánh mắt sáng ngời có thần. Nhìn quan thần thái sáng láng. Mấy người hầu hạ bên người Thập Nhất Nương đều ở đây. Mọi người hoặc là
hầu hạ Thập Nhất Nương. Hoặc là chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ ở trong phòng.
Trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười vui vẻ. Ở trong phòng, sức sống
tràn đầy.
Đào ma ma nhìn thấy tâm thần hơi bừng tỉnh.
Cảnh tượng này đã nhiều năm rồi không có nhìn thấy.
Cẩn thận suy nghĩ, hình như là từ lúc Nguyên Nương gả cho người.
Chuyện này chuyện kia. Đều làm cho trong lòng người không thoải mái.
Sự hân hoan như vậy cũng đã lâu không có xuất hiện qua.
Nhìn thấy nàng đi vào. Mọi người rối rít mở miệng, cùng nàng chào hỏi.
Đào ma ma khẽ mỉm cười. Tiến lên khom gối hành lễ cho Thập Nhất Nương: “Tứ phu nhân.”
Thập Nhất Nương quanh đi quẩn lại bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, chẳng
qua là muốn mình đi. Lựa chọn đi, không chỉ phụ lòng sự nhờ vả của
Nguyên Nương, mà còn trơ mắt nhìn Truân ca giống như dê con lạc vào
trong bầy sói, mặc người chém giết. Như thế cùng với làm cho nàng chết
có gì khác biệt: lựa chọn không đi, nàng phải đối mặt chính là thân bại
danh liệt. Khuất nhục (oan khuất, nhục nhã) mà bị đuổi ra khỏi Vĩnh Bình Hầu phủ, giống nhau, đều trơ mắt nhìn Truân ca bị giao vào trong tay
Thập Nhất Nương mưu mô khó lường, nàng sống so với chết chỉ sợ là khó
khăn hơn. Đã như vậy, đi cùng với không đi thì có gì khác nhau đâu.
“Ngài tốn nhiều tâm tư như vậy. Chẳng qua là muốn ta chủ động chào từ giã mà thôi.” Nàng cười nhẹ nhàng nhìn Thập Nhất Nương. Sắc mặt không
còn có lá mặt lá trái như ngày xưa nữa, giữa hai đầu lông mày lộ ra bi
tráng “Minh tri sơn hữu hổ. Thiên hướng hổ sơn hành”. Bằng không, ngày
hôm qua ngài đã đem tin tức Đào Thành bị bắt rải ra rồi. Sau đó sai ma
ma tới chất vấn ta. Đem ta đuổi đi ra ngoài rồi….”
Các loại âm thanh ở trong phòng đột nhiên ngừng lại, mọi người hai
mặt nhìn nhau. Trong bầu không khí tràn ngập không khí khẩn trương.
Hai đầu lông mày Từ Lệnh Nghi lại càng hơi cau lại. Lo lắng nhìn Thập Nhất Nương, muốn nói lại thôi.
“Ca nhi.” Đào ma ma nhìn mặt mày hắn như vẽ. Chỉ cảm thấy nhìn thế
nào cũng không thấy đủ. Nhớ ngày đó, lúc nàng hầu hạ ở dưới tay Nguyên
Nương. Không biết đã gây bao nhiêu khó khăn cho những nha hoàn, bà tử
kia. Sao có thể tin tưởng được vào hứa hẹn của Thập Nhất Nương đây? Lần
này đi. Cơ hội trở về cực kỳ bé nhỏ. Vốn tưởng rằng trái phải chỉ là một chữ “chết”, lúc này mới hạ quyết tâm cá chết lưới rách.
Hiện tại Thập Nhất Nương để cho nàng thể thể diện diện mà rời khỏi
Vĩnh Bình Hầu phủ, cho dù có một tia hi vọng. Nàng cũng không muốn buông tha cho. “Tối ngày hôm qua, lúc Đào Thành trở về thì bị té ngã gãy
chân,” Nàng nói cái cớ mà Hổ Phách nói cho nàng. “Phu nhân cho ta trở về thăm Đào Thành một chút, thuận tiện giúp hắn quản lý điền trang. Chờ
hắn khá hơn một chút rồi. Ta sẽ trở lại.”
Từ Tự Truân nghe”Ai nha” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo
lắng: “Thành ca nghiêm trọng không? Trong kho của ta có tam thất, ta bảo Văn Trúc gói lại một ít, cho người mang về.” Nói xong, liền muốn gọi
Văn Trúc.
“Ca nhi chậm một chút.” Đào ma ma kéo Từ Tự Truân lại, “Ta vội vàng đi gặp Đào Thành, có mấy câu nói muốn dặn dò ngài.”
“Ma ma muốn nói cái gì với ta?” Ánh mắt Từ Tự Truân trong suốt nhìn Đào ma ma.
Đào ma ma nhìn thấy, trong lòng không khỏi thương tâm một hồi.
Nàng thì thầm với Từ Tự Truân: “Hôm nay Tứ phu nhân mang thai, tâm tư của Thái phu nhân cùng Hầu gia tất cả đều đặt ở trên người Tứ phu
nhân. Sau này ngươi phải tự mình chiếu cố mình. Nếu có cái chủ ý gì
không quyết định được.Thì sai gã sai vặt đi tới điền trang hỏi ta. Người phải nhớ kỹ. Ở trong Vĩnh Bình Hầu phủ này. Trừ Hầu gia. Người chính là Thế tử tôn quý nhất. Cho nên. Không biết có bao nhiêu người nhìn chằm
chằm vào vị trí Thế tử của người, muốn cướp vị trí Thế tử của người.
Người ngàn vạn lần không thể khinh thường. Còn có. Không nên tùy tiện ăn đồ của người khác cho; không nên đi tới chỗ vắng vẻ ; đi tới chỗ nào
cũng phải mang theo nha hoàn bà tử; nếu như phải ra khỏi phủ, nhất định
phải được sự đồng ý của Hầu gia…”
Từ Tự Truân lắng nghe. Cảm thấy Đào ma ma nói có chút không đúng.
“Ma ma.” Hắn cắt đứt lời của Đào ma ma, “Người nói không đúng. Nương
nói, ta từ nhỏ chính là Thế tử. Ai cũng không đoạt đi được. Tại sao
ngươi nói có người muốn đoạt vị trí Thế tử của ta vậy?”
Đào ma ma ngẩng đầu, nhìn thấy Nhạn Dung đi tới cùng nàng lộ vẻ không kiên nhẫn trên mặt.
Nàng không có thời gian giải thích cho Từ Tự Truân. Đành phải vội
vàng nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, giữ được núi xanh, không sợ không có củi
đốt. Nếu sau lưng bị ủy khuất. Ngàn vạn lần đừng tùy tiện phát tác,
phải chịu đựng, đừng làm cho Thái phu nhân cùng Hầu gia cảm thấy người
được chiều chuộng. Nhưng nếu như có người ở trước mặt ngươi vô lễ. Nhất
định phải bẩm báo Thái phu nhân cùng Hầu gia làm chủ cho ngươi.”