Thứ Nữ Công Lược
Chương 421 : Mãnh liệt (thượng)
Ngày đăng: 17:20 30/04/20
Edit: Vi vi
Nam Dũng tức phụ bước lên phía trước khuyên: “Tứ thiếu gia, Ngũ thiếu gia. Nghỉ rồi lại đá tiếp đi!
Hai người cũng thật sự hơi mệt mỏi, đi theo Nam Dũng tức phụ qua chòi nghỉ mát bên cạnh ngồi, Trà Hương, Tú Nhi bước lên phía trước hầu hạ.
Hoặc rót nước ấm cho bọn họ nhuận họng, hoặc cầm khăn giúp bọn họ lau
phía sau lưng.
Từ Tự Truân muốn đi tiểu.
Sạch phòng nằm ở bên cạnh tường hoa. Từ Bích Y Áp đi qua. Phải băng
qua một con đường mòn lát đá hai bên toàn bộ là cây đại thụ chọc trời cỡ hai người ôm.
Có tiểu nha hoàn chạy tới đốt hai nhánh huân hương mùi hoa lan. Trà Hương cũng cùng đi sạch phòng với bọn hắn.
Từ Tự Truân ngồi ở trên bồn cầu. Có thể nghe thấy tiếng quét sân xào xạc ngày càng gần.
Hai phụ nhân đang có cuộc trò chuyện lúc đáp lúc không.
,... Nói như vậy. Trừ Quý Đình tức phụ. Những người khác đều đi rồi!”
“Ừ!” Người khác đáp, “Ban đầu đúng là Vu ma ma quản khố phòng.”
“Thật!” Trong giọng nói của người nói chuyện lúc trước tràn đầy kinh
ngạc, “Không phải là nàng luôn mắt cao hơn đầu sao? Sao lần này lại chủ
động mời mọi người đi chúc thọ cho Tứ phu nhân thế?”
“Không phải là nàng mắt cao hơn đầu, nàng là lựa chọn món ăn trên bàn cơm.” Người kia cười nói, “Hôm nay Tứ phu nhân mang thai, lại quang
minh chính đại thuận thế mà đưa Đào ma ma tới điền trang. Nàng kia còn
dám mắt cao với thấp ở trước mặt Tứ phu nhân à.” Nói tới đây, còn khen
một tiếng, “Trong phủ này từ trên xuống dưới, đại nha hoàn, tiểu tức
phụ, ma ma quản sự. Ta bội phục nhất chính là Quý Đình tức phụ rồi. Năm
đó mọi người tiếp cận Nhị phu nhân như ong vỡ tổ, có người còn nghĩ kế
cho Quý Đình tức phụ. Bảo nàng nắm cơ hội biết được hoa mà Nhị phu nhân
thích, nghĩ cách giúp Quý Đình có được chức quản sự. Nàng không vội
không gấp gáp, nói Quý Đình chỉ biết loại hoa, hơn nữa, dù có bảo hắn
làm hắn cũng làm không tốt. Kết quả từ đầu tới đuôi không thốt một
tiếng. Sau lại Tứ phu nhân quá cố đương gia, mọi người cũng đều đổ xô
đến bên cạnh Tứ phu nhân quá cố. Nàng cũng là bất ti bất kháng. Nên làm
cái gì thì làm cái đó......”
Thật giống như có một ngàn con ong vo ve bên tai, Từ Tự Truân không
có cách nào tập trung chú ý. Về sau hai phụ nhân còn nói những thứ gì,
hắn hoàn toàn không nhớ rõ.
“Trà Hương tỷ tỷ!” Hắn lôi tay Trà Hương. “Các nàng nói đều là thật sao?”
Trà Hương là nha hoàn nhị đẳng bên cạnh Thái phu nhân, Thái phu nhân
“Tổ mẫu. Tổ mẫu, vậy ngài phái người đón Đào ma ma trở lại đi!” Từ Tự Truân cầu xin Thái phu nhân “Ngài muốn nàng trở lại. Nàng không dám
không trở lại!”
Thái phu nhân nghe vậy chân mày khẽ nhăn, lại rất nhanh giãn ra: “Hôm nay Truân ca làm sao vậy? Làm sao ngay cả lời của tổ mẫu cũng không
nghe rồi?” Giọng nói không tự chủ mang theo mấy phần nghiêm nghị, “Đào
ma ma phải đợi Đào Thành hết bệnh mới vào phủ. Hôm nay con cũng đã học
lớp vỡ lòng. Cũng không so với từ trước, làm việc phải trầm ổn chút mới
phải.”
Giọng nói răn dạy như vậy là Từ Tự Truân chưa từng nghe thấy.
Vẻ mặt hắn có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ là có người nói gì trước mặt Truân ca? Phải gọi Trà Hương tới hỏi một câu mới được!
Thái phu nhân suy nghĩ đến đây, liền dỗ dành Từ Tự Truân: “được rồi,
nhanh đi rửa tay. Đợi lát nữa chúng ta ăn vịt chiên giòn, bên cạnh tự có nha hoàn cơ trí tiến lên nửa đẩy nửa khuyên mà đưa Từ Tự Truân đi rửa
tay.
Bồn sứ tráng men xanh ngọc, vẽ những bụi cỏ nhỏ được đổ nước trong
vào, những thứ….ở trong nước vốn không nhìn thấy rõ như hoa bách hợp,
hoa kim ngân, hoa ngọc trâm lúc này đột nhiên trở nên rõ ràng
Tay Từ Tự Truân đặt ở trong chậu nhẹ nhàng nắm lại, những hoa kia
hoàn toàn biến thành hình ảnh lộn xộn, chậm rãi bồng bềnh tản ra.
Có nên nói với phụ thân không?
Hắn có chút chần chờ.
Trước mắt hiện lên khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của phụ thân...Từ Tự Truân không khỏi rùng mình một cái, mím chặt
miệng thành một đường nhỏ.
Rửa sạch tay. Thái phu nhân còn đang nói chuyện với Trà Hương. Mấy
người Ngọc Bản không dám dẫn Từ Tự Truân tới nội thất, cầm lật dây thừng muốn cùng Từ Tự Truân đến Đông thứ gian ngồi ở Lâm Song Đại kháng chơi
lật dây thừng.
Từ Tự Truân lại lắc đầu: “Ta đi nhìn Ngũ đệ làm sao còn chưa tới? “, thình thịch chạy ra khỏi nội thất.
Mấy nha hoàn hầu hạ bên người Bích Loa, Vũ Hoa chạy chậm đi theo.
Ngọc Bản nhìn cuộn chỉ đỏ thẫm trong tay: “hôm nay Tứ thiếu gia làm sao vậy?”
Từ Tự Truân một hơi chạy tới cửa chỗ ở cũ của Nguyên Nương mới dừng lại.
Hắn hít vài hơi thật sâu. Ổn định lại hô hấp. Lúc này mới từ từ đi vào phòng Nguyên Nương.