Thứ Nữ Công Lược
Chương 448 : Hồi phủ (Hạ)
Ngày đăng: 17:21 30/04/20
Tần di nương lại mạnh mẽ hất tay Từ Tự Dụ ra: “Không,
không, không, ngươi không phải Nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia còn đang ở
Nhạc An, tiểu tiện nhân Thúy Nhi mang thư của ta đưa cho phu nhân, ta
biết, ả đem thư của ta cho phu nhân, sợ ta tìm ả tính sổ, cho nên thắt
cổ chết. Ta đều biết, ta đều biết, ta không nói cho các ngươi……” Sắc mặt của Tần di nương bắt đầu hoảng loạn, nói dứt lời cuối cùng, thì gương
mặt nở nụ cười như có như không, thêm khuôn mặt gầy trơ xương của Tần
thị, khiến trong lòng của Liên Kiều và Tiểu Lộc Tử đi theo Từ Tự Dụ vào
phòng không khỏi sợ hãi, hai người liếc nhìn nhau, không biết có nên
nghe hay là không nên nghe thì tốt, quay đầu lại, cửa không biết đã đóng từ khi nào, bà tử khi nãy dẫn họ vào phòng đã sớm không thấy bóng dáng.
Từ Tự Dụ chỉ cảm thấy tâm như bị đao cắt. Dụ ca trèo lên giường, bắt lấy tay Tần di nương: “Con là Dụ ca, con thật sự là Dụ ca.
Nhận được thư của người, lập tức trở về. Nếu người không tin, sờ sờ đầu
của con đi.” Nói xong, cúi đầu, nắm tay Tần di nương sờ soạng trên đầu
mình.
Vết sẹo thật dài, do lúc nhỏ bắt chim bị ngã, thiếu chút nữa đã đánh mất tính mạng.
“Người là Nhị thiếu gia, người là Nhị thiếu gia.” Tần di nương mừng như điên kêu lên, ôm Từ Tự Dụ vào trong lòng, “Ta biết.
Người nhất định trở về. Người sẽ không giống những người đó, thấy ta
xuất thân ti tiện mà mặc kệ ta, người biết ta bệnh, nhất định trở về xem ta ……”
Tần di nương nói xong, đột nhiên rùng mình, lộ ra vẻ
cảnh giác, “Còn có ai ở đó? Còn có ai? Có phải người của thái phu nhân
phái đến không?” Trên mặt dần có chút sợ hãi.
Di nương thực sợ thái phu nhân, luôn cảm thấy thái phu
nhân rất lợi hại, một khi mất hứng, có thể khiến di nương các nàng, nha
hoàn, bà tử, tất cả đều không còn mệnh. Trên thực tế, trong vạn vật, cho tới bây giờ đều là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Đối với di nương mà
nói, thái phu nhân là người cao cao tại thượng không thể chạm tới, ngáp một cái có thể quyết định vận mệnh của nàng. Nhưng đối với thái phu
nhân mà nói, trên bà ấy còn có Hoàng Thượng, Hoàng hậu, còn có danh dự
trăm năm của Từ gia, không thể tùy theo ý mình mà hành động được. Có lẽ
đúng như lời Khương tiên sinh nói, tầm mắt của con người có xa có gần,
lòng dạ cũng có lúc nông lúc sâu!
Từ Tự Dụ vuốt mái tóc rối loạn của Tần di nương, nhẹ
giọng nói:” Không có người khác. Là Tiểu Lộc Tử và Liên Kiều. Bọn họ
theo con đến thăm di nương.”
Tần di nương nghe xong không những không lơi lỏng, ngược lại càng khẩn trương. Sắc mặt Tần thị kinh hoảng la hét “Bảo bọn họ ra
ngoài, bảo bọn họ mau ra ngoài”, sau đó nét mặt nghiêm túc, nói khẽ với
Từ Tự Dụ, “Ta nói cho người biết, những nha hoàn, sai vặt này đều gió
thổi chiều nào theo chiều đó. Người xem, ta đối Thúy Nhi tốt như vậy, ả
còn hại ta…… Những người này đều không thể tin tưởng.”
“Di nương đã làm chuyện gì?”
Câu hỏi nghi ngờ bỗng nhiên thốt ra.
” Ta không làm gì cả!” Tần di nương cười quỷ dị,” Cái gì ta cũng không có làm!”
Từ Tự Dụ ngây người nhìn Tần di nương, chuyện cũ như chiếc đèn kéo quân chạy qua đầu.
“Con phải nghe lời Nhị phu nhân nói, chăm chỉ học cùng
Nhị phu nhân. Nhị phu nhân chính là nữ nhân có thể quản ngoại viện. Là
nữ nhân có năng lực. Đến lúc đó, Hầu Gia thấy con ngay cả chuyện ngoại
viện đều hiểu biết, sẽ biết rốt cuộc trong nhà này sẽ phải do ai chống
đỡ.”
“Phụ thân con thắng trận, nhất định rất vui mừng. Lá gan của phụ thân con rất lớn, cho nên cũng thích người có lá gan lớn. Đợi
lát nữa con đi vấn an phụ thân, ngàn vạn lần không thể sợ hãi. Con mà
sợ hãi. Phụ thân sẽ không thích con. Ngàn vạn lần con đừng giống như
Truân ca.”
“Trong hậu viện này, thái phu nhân lớn nhất. Chỉ cần con có thể khiến thái phu nhân vui vẻ, mẹ cả con cũng không có cách làm hại con!”
“Con sợ cái gì. Con vốn thông minh có năng lực hơn so với Truân ca…… Nó là con của chính thê thì sao, con vẫn là trưởng cơ mà?”
Thái dương Từ Tự Dụ toát mồ hôi.
“Di nương,” Miệng Từ Tự Dụ chua sót khổ sở,” Di nương, người không phải……”
Có phải trong chuyện của Từ Tự Truân đã làm chuyện gì có lỗi với Truân ca rồi hay không?!
Nhưng trong lòng vẫn có phần hy vọng còn sót lại.
Sẽ không đâu. Tần di nương tuy vẫn hy vọng mình có thể
làm thế tử, nhưng Tần di nương cũng chỉ thầm thì trước mặt mình. Di
nương mà thấy thái phu nhân và Nhị phu nhân, lập tức giống như chuột gặp phải mèo, ngay cả thở mạnh cũng đều không dám thở. Người khác không
biết, nhưng mình biết.
Tần di nương nhìn Từ Từ Dụ cười:” Chuyện gì ta cũng
không làm? Thật sự, ta có thể ở trước mặt Bồ Tát thề. Chuyện gì ta cũng không làm! Nếu ta làm ra chuyện gì, cái chết của Đông di nương năm đó, phụ thân con sẽ phát hiện ra ngay, sao còn có thể cho ta sống đến bây
giờ.”
Nói tới đây, Tần thị lại giống như nhớ tới chuyện gì đó, lại cười rộ lên.