Thứ Nữ Công Lược
Chương 487 : Tề tựu (Hạ)
Ngày đăng: 17:21 30/04/20
Edit: Tiểu Tuyền
Beta: Hạ
Sáu, bảy trăm vạn lượng bạc, ngoại viện của Từ Lệnh Nghi thiếu tiền,
lúc nguy hiểm đó, thậm chí Nhị phu nhân đã bán sản nghiệp lót dưới đáy
hòm của mình đi. Chẳng qua không biết là Nhị phu nhân đã bán sản nghiệp
trước lúc làm ăn hay là sau đó?
Thập Nhất Nương nghĩ ngợi một chút, rồi từ từ nói: “Nghe giọng điệu
của ngươi nói, là sau khi Hoàng thượng lên ngôi, Hầu gia đã chủ động cắt đứt chuyện làm ăn. Vậy phụ thân ngươi không nói gì sao?”
Đáy mắt Văn di nương hiện lên một tia nghi hoặc, liền nhớ lại nói:
“Năm đó phụ thân nô tỳ còn muốn cùng Hầu gia làm ăn thêm hai năm nữa,
nhưng Hầu gia ý đã quyết lại phải đi Miêu Cương đánh giặc, chuyện này
phụ thân nô tỳ cũng không có cưỡng cầu nữa.”
Hàng năm một triệu lượng bạc, nói muốn dừng là dừng......
Một số suy đoán trước đây dần dần nổi lên mặt nước.
“Có phải từ đó về sau, Văn gia liền dựa vào hàng dệt kim Giang Nam để làm ăn buôn bán hay không?” Nàng nhìn Văn di nương.
Văn di nương không có trả lời ngay. Sắc mặt nàng khẽ thay đổi, trầm mặc một lúc lâu, mới thấp giọng đáp một câu “Phải ạ!”.
Thập Nhất Nương giúp nàng cẩn thận thăm dò: “Trước đây Văn gia chỉ là thương gia bình thường, mà Hầu gia hàng năm cũng có thể thu lợi trăm
vạn. Nhưng từ lúc Hầu gia bảo Văn gia giải tán chuyện buôn bán về sau,
mà Văn gia có thể nhận được hợp đồng buôn hàng dệt kim Giang Nam. Ta
đang suy nghĩ, không biết là vận khí Hầu gia không tốt? Hay là vận khí
Văn gia quá tốt? Nếu như Hầu gia còn tiếp tục làm ăn cùng Văn gia, sợ
rằng thu lợi nhuận hàng năm không chỉ dừng lại ở trăm vạn đúng không?”
Trong lòng Văn di nương rối loạn đến không xong.
Nàng vẫn cho rằng phụ thân bởi vì đã lấy được hợp đồng buôn hàng dệt
kim Giang Nam, mà Hầu gia lại muốn giải tán, vì giữ được lợi ích lớn hơn nữa cho gia tộc, nên mượn mình giật giây, nhân cơ hội cùng Hầu gia giải tán, nếu không phải thế, thì sao lại......
Nghĩ tới đây, trong mắt của Văn di nương lộ ra hoảng sợ!
Hoặc là, mình căn bản đã nghĩ sai rồi.
Nàng nâng mí mắt nhìn lại Thập Nhất Nương.
này, Hầu gia đều không quản được rồi, huống chi là di nương. Di nương
vẫn nên nghe lời Hầu gia nói đi…, nhanh chóng đem cửa hàng đó giải tán
đi! Về phía Văn gia, di nương chỉ cần làm hết bổn phận mà con gái phải
làm là được. Có một số việc, di nương cũng đừng có cưỡng cầu nữa. Về
phần phải sắp xếp những người giúp việc kia như thế nào, chi bằng di
nương mời Hầu gia tới cố gắng thương lượng một chút......”
Lời của Thập Nhất Nương còn chưa nói xong, nước mắt to như hạt đậu
của Văn di nương đã rơi xuống: “Mẹ nô tỳ...... đều do các ca ca
phụng dưỡng...... Còn có nhũ nương, nô tỳ bảo bà ở lại Yên Kinh, bà ấy không chịu, nhất quyết phải trở về hầu hạ mẹ nô tỳ...... Còn có huynh đệ – con của nhũ nương nô tỳ, cũng theo bà ấy trở về Dương Châu......” Nói tới đây, lại càng thương tâm, cuối cùng che mặt khóc rống
lên.
Thập Nhất Nương bất đắc dĩ thở dài, cho Văn di nương thêm thời gian
một chung trà để khóc. Sau đó vỗ vỗ bả vai Văn di nương: “Việc này không nên chậm trễ. Di nương phải sớm tính toán!”
Văn di nương ngẩng đầu, lớp trang điểm bị khóc mà bù lu bù loa.
Vẻ mặt Văn thị mờ mịt nức nở nói: “Vậy, nô tỳ nên làm cái gì bây giờ?” Đã là bộ dạng lòng người đại loạn.
Thập Nhất Nương không biết rốt cuộc chuyện này đã phát triển đến tình trạng như thế nào rồi, Từ Lệnh Nghi tính toán như thế nào, nên tất
nhiên không tiện quyết định. Chỉ có thể nói: “Nếu không, chúng ta mời
Hầu gia tới nhé? Có một số việc, ba mặt một lời, trong lòng di nương có
băn khoăn gì, nên làm như thế nào, cũng có thể tính toán......”
Văn di nương vừa nghe vậy, thì gật đầu như gà con mổ thóc, như bắt
được cành cây cứu mạng, nắm tay Thập Nhất Nương: “Phu nhân, toàn bộ đều
do phu nhân quyết định.” Vừa nói, nước mắt lại rơi như mưa mà khóc lên,
“Phu nhân, đại ân đại đức này, nô tỳ cả đời cũng sẽ không quên đâu......”
Thập Nhất Nương xấu hổ. Không khỏi tự giễu. Bị cả đời nhớ thương, cũng không phải là chuyện vui vẻ gì đâu nhé......
Nàng xoay người gọi Tân Cúc, bảo Tân Cúc sai Phương Khê đi mời Từ Lệnh Nghi tới đây.
Từ Lệnh Nghi tới còn nhanh hơn so với tưởng tượng của nàng. Nhìn thấy Văn di nương đang ở đây, ban đầu hắn có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Nhìn dáng vẻ này, hẳn là đoán được nguyên nhân Văn di nương đến
đây.Thập Nhất Nương rót cho Từ Lệnh Nghi chén trà, rồi đi đến tấm bình
phong chuẩn bị tránh ra, Từ Lệnh Nghi lại gọi nàng ở lại: “Có một số
việc, nàng cũng nên nghe!”