Thứ Nữ Công Lược
Chương 491 : Thấp thỏm (Thượng)
Ngày đăng: 17:21 30/04/20
Edit: Vi Vi
Beta: Hạ
Thái phu nhân nghe xong lời này, liền phân phó Ngọc Bản lại dọn bát đũa mới, mang đồ ăn sáng lên.
Lúc này Tam phu nhân mới ý thức được thái phu nhân và Thập Nhất Nương đã ăn sáng.
Tam phu nhân trở nên có chút không được tự nhiên.
Mấy năm ở Sơn Dương, tất cả chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do Tam phu
nhân làm chủ, dù là đến nhà khác làm khách, người khác cũng tôn nàng là
huyện lệnh phu nhân, theo ý nàng làm việc. Hôm nay về đến nhà, phải sống nhượng bộ lẫn nhau, bỗng nhiên còn có chút không quen. Điều này càng
củng cố quyết tâm muốn tách thành gia đình độc lập của nàng. Chỉ là lời
ăn chực đã nói ra, sửa cũng đã không kịp. Nàng chỉ có thể kiên trì bưng
bát lên: “Là con đã tới muộn rồi”
Thái phu nhân luôn luôn cảm thấy cô con dâu thứ ba không được tự
nhiên, với tính cẩn thận tỉ mỉ của con bé chính là tự mình chuốc khổ. Ở
trong mắt người khác, vì vậy đối xử với Tam phu nhân đặc biệt khoan
dung.
“Không phải là con tới muộn, mà là chúng ta ăn sớm!” Thái phu nhân
cười nói, “Con từ từ ăn đi, cũng không cần gấp đâu, thời gian còn sớm
mà!”
Tam phu nhân nào dám ăn từ từ, cũng không để ý có thể ăn no hay không, để tiểu nha hoàn xới cho non nửa bát cháo, vội vã ăn.
Từ Tự Truân tới đây vấn an tổ mẫu. Nhìn thấy mẫu thân và Tam bá mẫu
có mặt, Truân ca có chút giật mình, hành lễ xong, tự mình đến bên cạnh
Thập Nhất Nương: “Mẫu thân, tiên sinh sắp về ngay rồi, con và Ngũ đệ còn chưa luyện sáo…” Truân ca nhi dùng nụ cười hơi làm nũng nhìn Thập Nhất
Nương.
Bởi vì sợ ầm ĩ Cẩn ca nhi, lúc Từ Tự Giới muốn luyện thổi sáo, bỏ
chạy tới chỗ Trinh tỷ nhi, Từ Tự Truân nói như vậy, trên thực tế là muốn cùng Từ Tự Giới đến chỗ Trinh tỷ nhi chơi.
Thái phu nhân nghe xong cười ha ha: “Tạm thời thả cho con một con
ngựa. Chờ tiên sinh trở về, cũng không thể chỉ nhớ đến thổi sáo lại quên bài tập.”
Từ Tự Truân vội nói: “Không có, không có ạ. Bài tập tiên sinh giao, con đã làm xong từ lâu rồi ạ!”
Thái phu nhân khẽ gật đầu, trong ánh mắt lộ ra sự thỏa mãn, sau đó liếc sang Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương đồng ý với ý kiến của Từ Lệnh Nghi, Từ Tự Truân không thể cứ sống với bộ dạng chưa trưởng thành như bây giờ, nhưng không phải chuyện gì cũng một sớm một chiều là xong.
“Nhớ buổi trưa về sớm ăn cơm đó!” Nàng cười căn dặn Từ Tự Truân.
vậy. Nói không chừng đây chính là duyên phận của Phương gia Đại tiểu thư và Cần ca của chúng ta đấy ạ!”
Thái phu nhân một hồi lâu không có lên tiếng, chẳng qua là nhẹ nhàng mà thở dài.
Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là khuyên thái phu nhân:
“Gả đến nhà chúng ta chính là người của nhà chúng ta. Nương có kiến thức rộng rãi, nếu con bé có cái gì không đúng, nương thường xuyên nhắc nhở
là được. Nghĩ trước đây, nếu nương không chọn con, con nào có ngày hôm
nay!”
Những lời này khiến thái phu nhân nở nụ cười.
“Thiên xuyên vạn xuyên, mã tí bất xuyên.” *
(*) “thiên xuyên vạn xuyên, mã tí bất xuyện”: ý nói bản tính con người yêu thích sự nịnh nọt.
Thập Nhất Nương nhếch miệng cười.
Giữa giờ tỵ, Hoàng Tam phu nhân tới.
Nàng đi thỉnh an thái phu nhân trước, vui vẻ nhận chuyện làm mối, sau đó lướt qua Tam phu nhân, trực tiếp đến trong nhà Thập Nhất Nương.
Cẩn ca ăn uống no đủ đang nằm ngủ say trong chăn gấm, Thập Nhất Nương và Cố ma ma một ngồi ở trên kháng, một ngồi ở ghế con lót gấm bên cạnh
kháng đang thêu thùa may vá cho Cẩn ca nhi
“Còn tưởng rằng ngày mai tỷ mới tới!” Thập Nhất Nương cười mời Hoàng
Tam phu nhân đến ngồi trên đại kháng gần cửa sổ trong tây thứ gian, trêu chọc nói: “Đều nói mời người làm mối, tỷ tỷ ngược lại, chưa mời đã tự
đến. Tam tẩu chúng ta thế mà mời bà mối này là đúng rồi. Chỉ là đến lúc
đó đừng có mà ngay cả lễ cho bà mối cũng không cần!”
Hoàng Tam phu nhân là một người cởi mở, cũng thích đùa giỡn như vậy, cảm thấy thế mới gọi là thân thiết.
Thập Nhất Nương tưởng là nàng đáp lại mình mấy câu chanh chua, không
ngờ nàng nghe xong ngượng ngùng cười cười, hỏi Cẩn ca: “...... đang ngủ? Hay là nhũ nương bế ra ngoài chơi rồi?” Giọng điệu có chút không
yên lòng.
“Đang ngủ ạ!” Thập Nhất Nương cười bưng trà mà tiểu nha hoàn vừa dâng lên tới trước mặt Hoàng Tam phu nhân, Hoàng Tam phu nhân nhận lấy chén
trà uống một hớp, cũng không nói tới xem Cẩn ca, lúc nãy bỗng nhiên thái độ khác một trời một vực so với sự lanh lợi hoạt bát như lúc bình
thường.
Thập Nhất Nương âm thầm lấy làm lạ.
Thì thấy Hoàng Tam phu nhân hít thật sâu vào một hơi, trầm giọng nói: “Hầu gia có ở nhà không?”