Thứ Nữ Công Lược

Chương 62 : Xuất giá

Ngày đăng: 17:15 30/04/20


Thái phu nhân vội đem Truân ca giao cho nhũ nương một bên, tiểu nha

hoàn mới vừa quỳ xuống giúp nàng mang hài, đại thái thái liền gấp gáp

bước đến.



Mặt nàng tái nhợt, thần sắc kích động, chưa mở lời lệ đã rơi: “Nghe nói Nguyên Nương nàng……”



“Không có việc gì, không có việc gì.” Thái phu nhân đưa ánh mắt cho

đại thái thái, ý bảo Truân ca ở đây,” Chính là nói muốn gặp ngài, bảo ta đón ngài lại đây trò chuyện.”



Đại thái thái lúc này mới phát hiện Truân ca bên người thái phu nhân.



Nàng hướng tới Truân ca miễn cưỡng cười cười:” Truân ca nhi, ăn cơm chưa?”



Truân ca mở miệng cười, miệng thơm mùi sữa trả lời ngoại tổ mẫu:” Ăn. Ăn cơm nắm.”



“Thực ngoan.” Đại thái ngượng cười sờ đầu hắn, nhũ nương ôm Truân ca

hành lễ với đại thái thái, Trinh tỷ nhi cũng tiến lên tiếp kiến ngoại tổ mẫu. Đại thái thái từ trong lòng ngực lấy ra một miếng ngọc khắc hình

con khỉ nhỏ cho Trinh tỷ nhi chơi. Trinh tỷ nhi tạ ơn. Vừa lúc Thái phu

nhân bên kia mang xong hài, cười kêu Ngụy Tử mang theo hai người đi

chơi, còn mình cùng đại thái thái đi chỗ Nguyên Nương.



Trong phòng lặng yên không một tiếng động, đốt an tức hương*, hương vị ngọt ngào làm cho người ta nghe cảm thấy thực thoải mái.



Cây an tức hương



Thấy thái phu nhân cùng đại thái thái, Đào mama ở bên giường Nguyên Nương chăm sóc nàng vội đứng lên.



Thái phu nhân ý bảo nàng đừng trả lời, Đào mama liền không tiếng động hành phúc lễ cấp hai người.



Đại thái thái đi đến trước giường ngồi xuống ghế con mà Đào mama ngồi lúc trước, không tiếng động nhưng nước mắt rơi đầy xuống dưới.



Thái phu nhân lấy khăn tay cho đại thái thái lau nước mắt, cùng Đào

mama ở ngồi một hồi trước giường Nguyên Nương, sau đó lưu Đào mama ở

lại, hai người đi ra sân phía trước.



“…… Thỉnh thái y viện Lưu thái y đến xem mạch, cho mấy thang thuốc an thần,” Thái phu nhân thực uyển chuyển hướng đại thái thái nói bệnh tình Nguyên Nương, sau đó từ trong ống tay áo đem phương thuốc tử vừa rồi

Lưu thái y viết lấy ra đưa cho đại thái thái.



” Như thế nào lại ói ra máu? Trong khoảng thời gian này không phải

khỏe rồi sao?” Đại thái thái một mặt cầm phương thuốc tử, một bên nói

thầm. Lại nương theo ánh sáng trong viện cẩn thận xem phương thuốc tử:”

Đây là thang thuốc dùng bổ khí bổ huyết, dược liệu tuy quý trọng, nhưng

người như nhà chúng ta vậy cũng không phải là ăn không nổi……” Nói xong,

đột nhiên hiểu ra, người ngây ngốc, bịch miệng lại khóc.



Thái phu nhân nhìn thấy cũng thương tâm, cùng khóc theo.



Nhóm người Diêu Hoàng thấy vậy liền tiến lên an ủi khuyên nhủ: “……

Cũng đừng khóc làm ảnh hưởng thân mình, Tứ phu nhân bên kia còn trông

cậy vào các ngài giúp đỡ chăm sóc Tứ gia!”


Tiễn đại thái thái xong, thái phu nhân đi bán nguyệt phán.



Từ Lệnh Nghi đang họa tranh.



Thấy mẫu thân tiến vào, hắn đặt bút vẽ nghênh đón:” Ngài có việc gì

cho tiểu nha hoàn kêu một tiếng là được, làm gì chính mình phải lại đây. Xa như vậy……”



” Ta còn muốn chạy đi.” Thái phu nhân nói xong, liền để con dìu đi đến trước bàn vẽ.



Mây mù vờn quanh đỉnh núi, một lão tiều phu mặc áo tơi nón lá trên

con đường nhỏ hẹp quanh co, cô đơn hiu quạch hiện đầy trên trang giấy.



Thái phu nhân xem một lúc lâu sau, nhẹ nhàng thở dài, xoay người ngồi xuống trên giường La Hán trong nhà chính.



Từ Lệnh Nghi tự mình pha một ấm trà Lão quân mi cho thái phu nhân.



Thái phu nhân nhận chung trà uống một ngụm, nhìn đường bên ngoài

phòng, hoa lê trắng như tuyết đầu mùa, cười nói:” Hoa này nở thật lâu.”



” Năm nay mùa xuân tới chậm.” Từ Lệnh Nghi đến ngồi ghế bành dưới tay mẫu thân, theo ánh mắt mẫu thân nhìn qua,” Bất quá, cây hạnh thụ bên

cạnh đã kết mấy quả trám nhỏ. Đợi lát nữa ngài có muốn đi xem hay

không.”



Thái phu nhân nghe đến đây hưng trí, đứng dậy nói:” Chúng ta đi xem đi!”



Từ Lệnh Nghi vội dìu mẫu thân, nha hoàn bà tử vây quanh đi cây hạnh thụ to lớn của Bán nguyệt phán.



Bước chân Từ Lệnh Nghi liền dừng một chút.



” Nương, mặc kệ nàng có trước sau như một hay không, nếu Nguyên Nương dám cho nàng đến chiếu cố Truân ca, chắc chắn là có thủ đoạn bắt chẹt

nàng.” Hắn nhìn ngày xuân bên người ấm áp,” Ngươi yên tâm đi!”



Thái phu nhân liền dừng bước chân.



Nàng đánh giá con, biểu tình thập phần chăm chú.



” Làm sao vậy?” Mẫu thân dừng lại, Từ Lệnh Nghi cúi đầu, thấy ánh mắt mẫu thân khác thường, cười nói,” Ngài muốn nói cái gì?”



” Ta nghe nói Tiểu Ngũ cho Đan Dương mặc y phục gã sai vặt, mang theo nàng chạy đến trà lâu nghe diễn……”



Từ Lệnh Nghi vội cười nói:” Nương, ngài yên tâm. Ta sẽ nói hắn. Hắn sẽ không càn quấy như vậy.”



Thái phu nhân kinh ngạc nhìn con, trầm mặc một lát, buồn bả: “Không

cần, bọn hắn có thể vui vẻ, ta cũng vui vẻ. Tùy bọn họ thôi……” Khóe mắt

ẩm ướt.



Từ Lệnh Nghi nhìn mẫu thân lấy làm khó hiểu, không biết nàng vì cái gì lại thương tâm!