Thứ Nữ Công Lược
Chương 698 : Hướng Tới (hạ)
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
“Huyện lệnh của huyện Gia Hưng bởi vì chết bệnh lúc đang tại nhiệm, còn huyện lệnh Tú Thủy đã tăng lên tri châu Thái Thương, đáng tiếc La Chấn Hưng là người Dư Hàng, ta còn tiếc hận cho Chấn Hưng. Không nghĩ tới Hồ Quảng tấu xin Thiết Hòa làm trấn giữ Hòa huyện.” Từ Lệnh Nghi nâng chung trà lên miệng uống một hớp, “Vậy cũng là thất chi tang du, thu chi đông ngung (ý là mất cái này được cái kia).”
Mùng hai tháng sáu, chờ chực mãi mới có kết quả La Chấn Hưng rốt cục nhận được văn thư của Lại bộ, bổ nhiệm là huyện lệnh Hòa huyện của Hồ Quảng. Trước ngày hai mươi tháng sáu phải tới để bổ nhiệm. Buổi tối hôm đó Từ Lệnh Nghi cũng mở tiệc chiêu đãi La Chấn Hưng, để tiễn đưa hắn.
“Chuyện này vẫn là phải cảm tạ Hạng đại nhân.” La Chấn Hưng hàm súc mà cười nói, “Nếu không phải Hạng đại nhân viết thư cho Hầu gia, ta cũng đã phải đi tranh đoạt huyện Ninh Châu rồi. Đến lúc đó không tranh giành được là một chuyện, có thể sẽ còn đắc tội Lương các lão. Đều là huyện nhỏ như nhau, có Hạng đại nhân cùng Vương đại nhân ở đó, so sánh với Ninh Châu không biết tốt hơn bao nhiêu.”
Những lời này nghe được thì có chút không thuận, nhưng trên thực tế là, tháng ba, Lại bộ cũng để trống hai huyện lệnh của huyện giàu có và đông đúc là Gia Hưng và Tú Thủy, bởi vì Chấn Hưng là người Dư Hàng, cũng không thể dựa vào đó mà làm quan nên mất đi tư cách bù vào chỗ thiếu. Đến cuối tháng tư, huyện Trữ Châu có điều nhiệm huyện lệnh huyện An Nghĩa, Lương các lão muốn an bài một môn sinh của hắn đi Trữ Châu. Từ Lệnh Nghi suy nghĩ hay là nên đi tới chỗ Trần các lão một chút thì Hạng đại nhân đột nhiên gởi thư, để cho bọn họ hoãn một chút, vào giữa tháng năm, kho lúa ở Hồ Quảng bởi vì có giặc cỏ được san bằng, cách Châu Trì xa, mấy ngày gần đây lại muốn có huyện lệnh tới cai trị, thay vì cùng Lương các lão tranh giành huyện lệnh Trữ Châu, còn không bằng cùng Lương các lão thương lượng, để cho hắn ra mặt mới bố trí La Chấn Hưng làm huyện lệnh huyện Gia Hòa.
Tinh thần Từ Lệnh Nghi chấn động, tìm La Chấn Hưng thương lượng: ” Chỉ Huy Sứ Hồ Quảng Vương Lỗi, từng là bộ hạ của ta, nếu như huynh đi gia Hòa, có Hạng đại nhân cùng Vương Lỗi, bố trí mọi chuyện nhất định sẽ trợ giúp không ít!”
La Chấn Hưng chưa kịp buồn vì chuyện này, nghe vậy thì giống như được uống nước đá giữa trời nóng nực, thông qua con đường La gia tìm được Lương các lão, chuyện này không có bất kỳ khó khăn nào mà thành công.
Từ Lệnh Nghi khẽ cười: “Gia Hòa cũng là một địa phương khỉ ho cò gáy, nhưng những dạng này cũng dễ dàng làm ra thành tích. Khảo hạch của Lại bộ, cũng không ngoài thuế má, thu nhập, đạo tặc, kiện tụng, hộ khẩu, ruộng đồng, trường học. Những thứ khác đều dễ nói, chính là trên thuế má cùng thu nhập ở chỗ này, chỉ sợ huynh cũng phải tốn một chút công sức cùng thời gian......”
Hai người nói chuyện trong thư phòng, Thập Nhất Nương thì ngồi ở trên giường gạch gần cửa sổ Thanh Ngâm Cư dọn xiêm y cho Cẩn ca nhi: “...... Cái áo lụa nhỏ có hoa này là năm đó ta dùng nhiều vải mà làm đấy, màu sắc cũng tốt, bộ dáng vẫn còn mới, đem giữ lại đi. Nói không chừng sau này lại có một cái ca nhi nữa sử dụng rồi!”
A Kim cười nhẹ nhàng mà trả lời “vâng ”
Cẩn ca nhi mang đầu tóc ẩm ướt đi ra ngoài.
“Lục thiếu gia, Lục thiếu gia!” Tiểu nha hoàn Anh Đào cầm lấy khăn đuổi tới.
“Đưa cho ta đi!” Thập Nhất Nương cười nhận lấy khăn trong tay Anh Đào, giúp nhi tử lau đầu tóc, “Con lớn như vậy rồi, cũng không biết chiếu cố chính mình.”
“Mẹ!” Dưới mái hiên ánh đèn lồng chiếu vào khuôn mặt của hắn tô màu sắc hồng, khóe mắt đuôi lông mày đều mang tươi cười ngạo ngễ không che dấu chút nào, “Lợi hại không! Sau này con có thể càng lợi hại hơn!” Tràn đầy tự tin.
Thập Nhất Nương im lặng một hồi lâu.
“Cẩn ca nhi!” Một lúc lâu, nàng tiến lên nhẹ nhàng mà kéo nhi tử đi “ Chỉ vẻn vẹn dùng sức mạnh là không được, con còn phải học như thế nào là hành quân đánh trận, như thế nào để giao thiệp với đại thần trong triều, ” trước mắt nàng một mảnh mơ hồ, nghẹn ngào không nói được nữa, “Đó là một chuyện rất khó khăn, một con đường rất khó khăn......”
Nhi tử đi chính là con đường nhỏ gập ghềnh, nàng cảm thấy trong lòng rất đau đớn, nhưng vì cái gì, trong lòng mơ hồ lại có loại cảm giác vinh dự cùng kiêu ngạo đây?
Nàng rơi lệ.
“Mẹ, mẹ sao thế?” Cẩn ca nhi kỳ quái nói, trong đầu chuyển động cực kỳ nhanh, “Ngài là không phải sợ con đi Tây Bắc rồi thì sẽ không thấy con nữa a? Sẽ không, con sẽ thường viết thư cho ngài, không làm gì sẽ về gặp lại ngài.....”
Thập Nhất Nương khóc thút thít.
Cẩn ca nhi có chút bối rối rồi: “Mẹ, con, con bây giờ còn không đi, Tổng binh Gia Dự quan, phải chờ con có thể đủ lông đủ cánh mới có thể đi Tây Bắc được......”
Có một cánh tay rắn chắc đem mẹ con bọn họ ôm vào trong ngực.
“Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc!” Từ Lệnh Nghi ấm giọng trấn an Thập Nhất Nương, “Cẩn ca nhi không có chuyện gì...... tổng binh Gia Dự quan, cũng không phải là muốn làm là có thể làm...... nếu như Cẩn ca nhi không có bản lãnh này, ta sẽ không để cho hắn đi......”
Thập Nhất Nương đem mặt chôn vào bên trong cái ôm ấm áp này, thấp giọng mà khóc lên.