Thứ Nữ Công Lược
Chương 710 : Chơi đùa (hạ)
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
Anh Nương bị dọa làm cho chết khiếp, vội vàng kéo gã sai vặt qua một bên: “Ngươi đừng khóc. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Gã sai vặt nức nở nói: “Sáng sớm chúng ta đi quán trà Tiên Cư. Đợi tiên sinh kể chuyện lên tràng, Lục thiếu gia để mấy người chúng ta ở nhã gian, mang theo Trường An và Hoàng Tiểu Maora ngoài đi dạo, qua buổi trưa mới trở về. Trường An đi Xuân Hi lâu bên cạnh chọn vài món thức ăn đưa tới đây. Đang ăn ngon, thì có một người có chòm râu dê mang theo mười mấy đại hán vạm vỡ xông vào, chỉ vào Lục thiếu gia nói câu ‘Chính là hắn ’, những người đó vây quanh đánh lên......” Hắn thì tháo nói, chột dạ nhìn Anh Nương một cái, “Nô tài sợ Lục thiếu gia chịu thiệt, nên bỏ chạy trở về...... Muốn tìm Tứ phu nhân......”
“Có phải các người đã làm chuyện gì đắc tội với người ta hay không?” Anh Nương vừa nghe liền hiểu.
“Không có, không có.” Gã sai vặt tránh ánh mắt của nàng, “Chúng ta chỉ ngồi đó nghe chuyện, uống trà......”
Chỉ nghe chuyện, uống trà mà người khác sẽ đánh đến tận cửa? Bọn họ đi ra ngoài, đều mang theo bốn, năm hộ viện, Vĩnh Bình Hầu phủ tức là nhà huân quý cũng là ngoại thích, bất kể hoàng thân quốc thích hay là trọng thần trong triều đều lễ nhượng ba phần. Gã sai vặt chạy về tìm mẹ chồng cầu viện thì hoặc là đối phương không phải là người bình thường, Cẩn ca nhi thật sự không chiếm lý, kể cả vỡ lỡ ra cũng không sợ. Hoặc là đối phương không phải là người Yên Kinh, căn bản không biết Cẩn ca nhi là ai......
Nghĩ tới đây, trong nội tâm nàng nhảy dựng lên.
“Ngươi nói thật cho ta.” Anh Nương không biết quán trà Tiên Cư cách Hà Hoa lý có xa không, bất kể là loại tình huống nào, nếu như Cẩn ca nhi bọn họ thật hai tay không địch lại bốn quyền, vậy thì càng sớm chạy tới đó thì càng tốt, cho dù không chiếm lý, cũng không thể để cho người ta làm Cẩn ca nhi bị thương. Nàng không khỏi gấp gáp, “Nếu Lục thiếu gia bị đập đầu, ngươi biết mà không báo, coi như là Hầu gia không truy cứu, Thái phu nhân truy cứu tới, ngươi không chết cũng bị lột một lớp da. Mau cẩn thận nói với ta!”
Đánh nhau như vậy làm sao không bị đụng đầu.
Gã sai vặt kia vốn là sợ Cẩn ca nhi bị thương, sau mình sẽ bị trách phạt, bây giờ nghe Anh Nương nói như thế, lại càng lạnh run, sao còn dám giấu diếm chút gì: “Nghe giọng điệu của tên râu dê kia, bọn chúng là từ Hoài An tới, chủ nhà hay là người nhà của Đô Chỉ Huy thiêm sự(võ tướng tam phẩm của thời xưa). Nô tài cũng không biết Lục thiếu gia đắc tội với bọn chúng như thế nào, những người đó người nào cũng giận đến mặt xanh mét, nói là kể cả nhi tử của Trần các lão thì cũng đánh trước rồi hãy nói sau, ở chỗ hoàng thượng, tự nhiên sẽ có người ra mặt lý luận. Mặc dù võ nghệ của Lục thiếu gia siêu quần, thân thủ của mấy hộ vệ cũng rất cao, nhưng bọn họ nhiều người, nô tài sợ đến lúc đó sẽ bị thiệt......”
Hoài An là chỗ của phủ tổng đốc nha môn thuỷ vận, phần lớn người hầu là nghe chỉ huy của Đồng tri, thiêm sự thế tập. Khẩu khí lớn như vậy, hiển nhiên không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Anh Nương bắt đầu gấp gáp: “Các ngươi có báo danh hào ra không?”
“Lục thiếu gia nghe tên râu dê nói như vậy, liền không cho báo.” Gã sai vặt lại khóc, “Còn nói, đánh thắng còn dễ nói, nếu như đánh thua, chẳng phải là mất hết mặt mũi rồi sao.”
Anh Nương dậm chân: “Tiên Cư trà lâu cách đây có xa lắm không?”
“Không xa ạ.” Gã sai vặt nói, “Chỉ đi mất khoảng thời gian hai chung trà.
“Ngươi chờ ở đây, ta đi gọi người.” Anh Nương vừa nói, vội vã vào sân.
Nhị phu nhân cười xác nhận, mọi người vây quanh Thái phu nhân đi Đông thứ gian.
Anh Nương ăn bữa tối mà giống như nhai sáp, mạnh mẽ giữ vững tinh thần đưa Thập Nhất Nương trở về phòng.
“Có phải con không thoải mái hay không?” Thập Nhất Nương kéo tay nàng, “Nếu không thoải mái, cứ ở trong nhà nghỉ ngơi. Mấy ngày nay cũng không cần dậy sớm đi thỉnh an. Ta sẽ nói với Thái phu nhân cho con.”
“Con vẫn khỏe.” Chung sống một thời gian ngắn, Anh Nương biết bà bà là một người tỉ mỉ, không dám nói mình không thoải mái, cũng không dám giả bộ bệnh, hàm hàm hồ hồ nói, “Nếu ngày mai còn không thoải mái, con sẽ nói với ngài, lúc đó cũng không muộn.”
Thập Nhất Nương thấy nàng không nói, nên cũng không hỏi nữa, chỉ dặn dò Anh Nương nhiều lần có chuyện gì thì tới báo cho nàng.
Anh Nương đáp, rồi chia tay với Thập Nhất Nương ở cửa hậu hoa viên.
Từ Tự Giới cầm tay nàng, thần sắc đoan chính nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ sau khi Nhị ca ra cửa vẻ mặt của nàng vẫn luôn hoảng hốt, còn gạt mẫu thân không nói!”
Anh Nương cảm thấy Từ Tự Giới là chồng của nàng, cũng không phải là người khác, căn bản là không có ý định gạt hắn. Nhỏ giọng nói chuyện gì đã xảy ra cho hắn.
Thần sắc của Từ Tự Giới đại biến: “Chuyện này sao có thể được? Nếu khuya hôm nay bọn họ không trở lại, thì chắc chắn là không thể gạt được?” Sau đó nói, “Sao lúc ấy nàng không nói một tiếng với ta, nhiều người là nhiều thêm một phần dũng khí, ta đi giúp nhị ca làm chân chạy, báo tin cũng tốt a!” Rồi nắm tay lại thành quyền, “Đây là nhân vật nhà ai mà kiêu ngạo như vậy. Cho dù Cẩn ca nhi làm không đúng, nhưng hắn tuổi nhỏ, thì không thể nhường cho một chút sao?”
“Tình huống lúc đó đó, sao thiếp có thể nói cho chàng!” Anh Nương sẵng giọng, “Chuyện này, chàng cũng không thể nói cho Tứ bá.”
“Ta biết rõ nặng nhẹ.” Từ Tự Giới vừa nói, vừa bước nhanh hơn, “Ta đưa nàng trở về —— ta phải đi Ngâm Thanh Cư, nếu muộn rồi, nàng cũng đừng chờ ta trở lại!”
Anh Nương vội vàng đẩy hắn ra: “Có nha hoàn, bà tử phụng bồi thiếp rồi, chàng muốn đi thì đi sớm a. Có tin tức gì, nếu có thể nhớ nói với thiếp một tiếng, tránh cho thiếp lo lắng.”
Từ Tự Giới suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy nàng cẩn thận một chút. Có tin tức ta sẽ cho người báo cho nàng luôn.”
“Mau đi đi!” Anh Nương gật đầu.
Từ Tự Giới chạy ra khỏi cửa thuỳ hoa.