Thứ Nữ Công Lược
Chương 721 : Xa phi (trung)
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
Edit: Anh Vũ
Beta: Tiểu Tuyền
Từ Tự Cẩn sợ mấy vị này làm ầm chuyện này lên, sẽ gây phiền hà chuyện hắn tới Quý Châu liền nói: “Vương Thịnh nói rất có lý. Lúc này mà hành động không bằng cứ im lặng.” Hắn vừa nói vừa gãi gãi đầu: “ Hiện tại phiền toái nhất chính là gia phụ… Ngày hôm qua ông hung hăng mắng ta liên tiếp hai canh giờ liền, đến bây giờ chân ta đứng mà vẫn còn run đây này.”
Tất cả mọi người đều cười ha hả.
Nhà Vương Thịnh cũng chỉ là ngoại thích, có điều tổ tiên hắn là huynh đệ của Thái hậu Vương Thái tổ, mặc dù vẫn được thừa kế chức Đô Chỉ Huy Sứ, nhưng ân trạch đã dần cạn kiệt, bình thường cũng chịu không ít uất ức vì những quyền thần này.
Hắn rất quan tâm Từ Tự Cẩn, nên hỏi: “Là đến Đô Chỉ Huy Sứ hay đi Vệ Sở?”
“Hơn phân nửa sẽ tới Vệ Sở.” Từ Tự Cẩn hơi bất đắc dĩ nói: “ Gia phụ nói, muốn ta phải kiềm chế bớt tính tình lại.”
“Sẽ không có chuyện gì đâu!” Vương Thịnh an ủi hắn: “Đầu tiên huynh cứ đi đi. Sau đó nói với bá mẫu khóc lóc trước mặt bá phụ vài lần, bá phụ nhất định sẽ mềm lòng, chậm thì một năm nếu không lâu hơn thì hai năm là huynh có thể trở về kinh thành rồi. Đến lúc đó đại doanh Tây Sơn, hay cấm vệ quân, không phải là tùy ý huynh chọn sao?”
Bộ dáng Từ Tự Cẩn không có chút lòng tin nào, nói: “Chỉ mong như Vương đại ca nói.”
“Đi Quý Châu có khi lại tốt.” Đột nhiên người vẫn trầm mặc là Tạ Nhan mở miệng: “Ta nghe người ta nói, ở đó chỉ một tuần kiểm ti (chức quan làm nhiệm vụ đi kiểm tra giữ gìn trật tự) nho nhỏ ở phía dưới một năm cũng có thể kiếm được ba, bốn ngàn lượng bạc. Theo ta thấy, lúc này thay vì nghĩ làm sao để trở về, còn không bằng nghĩ cách để phát triển, chỉ sợ là so với ở lại Yên Kinh còn tốt hơn nhiều.”
Bọn họ mặc dù là Đô Chỉ Huy Sứ, hoặc là Đô Chỉ Huy Sứ Đồng Tri, nhưng chỉ được hưởng cái danh này thôi chứ cũng không có thực quyền gì. Nếu chỉ dựa vào bổng lộc mà sống thì còn không đủ để tới Xuân Hi Lâu uống rượu.
Vương Thịnh nghe vậy tinh thần liền sáng láng: “Lời của Tạ huynh đệ thật có lý.” Sau đó nói với Từ Tự Cẩn: “Ta cảm thấy chủ ý của Tạ huynh đệ không tệ. Lấy lai lịch của huynh… “ Lời nói vừa dứt, lại cảm thấy không ổn, vội nói: “Chủ yếu là tuổi của huynh còn quá nhỏ… Tuổi của huynh, cho dù là tới đại doanh Tây Sơn hay cấm vệ quân, cũng chỉ có thể làm quân tiên phong làm lên thôi, nhưng ở bên ngoài thì không giống. Dù sao thì huynh cũng là người từ kinh thành tới, ta sẽ không đi Đô Chỉ Huy sứ, để Cung Đông Ninh có cớ gây thêm phiền toái cho huynh, nhưng ý chính là chức Phó Thiên Hộ dù sao cũng là một chức không phải để bày biện, đúng không?Bằng không thật sự là không còn gì để nói!” Vừa nói vừa cười híp mắt, vỗ vỗ bả vai Tạ Nhan, “Tạ huynh đệ, thật là nhìn không ra, huynh lại là người mưu lược như vậy!”
Tạ Nhan khiêm tốn: “Vương đại ca quá khen, ta cũng không có phương án xử lý cụ thể nào, chỉ thận trọng đưa ra cho huynh đệ một ý kiến nho nhỏ thôi!”
“Ta thấy ý kiến này thực hiện được!” Vương Thịnh trầm ngâm nói ” Ta quen biết một người làm việc tại Binh Tư Võ tuyển ty, đến lúc đó sẽ mời hắn uống rượu, tặng ít bạc cho hắn để hắn nghĩ biện pháp ghi tên ngươi vào thư nhận chức Thiên Hộ. Không nhìn mặt thầy chùa thì cũng phải nhìn mặt phật, ta không tin Cung Đông Ninh còn đặc biệt vì việc này mà chạy tới đối chất với võ tuyển ty?”
Trừ Từ Lệnh Nghi, tất cả mọi người đứng trong sân đều che miệng cúi đầu, Ngũ phu nhân trực tiếp chạy ra ngoài, Sân ca nhi thì hướng Từ Tự Cẩn giơ ngón tay cái lên.
Nội thất sáng đèn, cửa kêu kít một tiếng mở ra, Chi Hồng thấp thỏm bất an mà thẳng bước ra ngoài: “Thái phu nhân nói, mời Lục thiếu gia vào.”
Từ Tự Cẩn bước nhanh tới.
“Con vào xem một chút.” Sân ca nhi nhanh như chớp chạy vào.
“Con cũng muốn vào.” tròng mắt của Thành ca nhi xoay tròn cũng chạy vào theo.
“Thất Thúc và Bát Thúc đã đi rồi.” Đình ca nhi khẽ nói: “Con cũng muốn đi vào.”
Khương thị vội ôm nhi tử: “Các thúc thúc có việc, con phải ở nơi này giúp đỡ tổ phụ và tổ mẫu.”
Đình ca nhi lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.
May mắn đây là mùa xuân, nên trong viện khá ấm áp.
Thập Nhất Nương nhỏ giọng sai tiểu nha hoàn mang ghế cẩm tới cho người mang thai là Hạng thị và Anh Nương ngồi, hai người từ chối một lúc lâu, cho tới khi Từ Lệnh Nghi nhíu mày mới ngồi xuống.
Oánh Oánh cùng Đình ca nhi dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, đợi ở chỗ này một lúc là thân thể đã không yên, Từ Tự Giới liền dẫn bọn chúng ra ngoài viện, hái lá trúc làm sáo thổi cho hai đứa nghe, mang chúng nó đi chơi.
Đợi như vậy ước chừng được nửa nén hương, Thái phu nhân mới mở rộng cửa lần nữa.
Chi Hồng khom người hành lễ: “Thái phu nhân nói mời mọi người vào trong nhà ngồi.”