Thứ Nữ Công Lược
Chương 730 : Xa Hỏi (Trung)
Ngày đăng: 17:25 30/04/20
Hoàng bảng được bố cáo, Từ Tự Dụ đứng thứ hai trong số mười người đứng đầu.
Từ phủ làm tiệc chúc mừng có Vĩnh Xương Hầu, Uy Bắc Hầu, thông gia Trung Cần Bá cũng vui vẻ theo, trong nhà cũng sai quản sự dùng xe nhỏ kéo pháo tới để trước cửa Từ gia. Phụ thân của Tam phu nhân lại càng đặc biệt tới bái phỏng Từ Tự Dụ.
Từ Lệnh Nghi thì nở nụ cười mãn nguyện ở trước mặt Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương che miệng mà cười: “Ai không biết, còn tưởng chàng đậu tiến sĩ đấy!”
Từ Lệnh Nghi liền kéo nàng hung hăn hôn.
Thập Nhất Nương cười đùa xô đẩy, hai người liền ngã ra…
Từ Tự Dụ còn phải tham giự tiệc lớn, tiệc nhỏ không ngừng, không phải đi gặp bạn đồng khoa, thì là tới thăm hỏi thầy giáo, hoặc là có người nào đó mở tiệc chiêu đãi, cả ngày chẳng thấy bóng đâu. Nhị phu nhân cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt Từ Tự Dụ: “Vui chơi thế là đủ rồi, quan trọng hơn là cuộc thi thứ cát sĩ tiếp theo đấy!”
Từ Tự Dụ không có trả lời, nhưng ngày hôm sau hắn tới gặp Thập Nhất Nương:
“Mẫu thân!” Hắn cung kính hành lễ: “Con nghĩ sẽ ra ngoài.”
Nói cách khác, hắn không có ý định thi thứ cát sĩ!
Thập Nương rất kinh ngạc:
“Phụ thân con có biết không?” Nàng suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Con chưa nói với phụ thân.” Từ Tự Dụ nói: “Cha mẹ ở đây, không đi xa. Có thể ở lại Yên Kinh cũng rất tốt, nhưng con lại rất muốn tới Giang Nam xem một chút.” Hắn cười ôn hòa: “Cũng may trong nhà còn có Tứ đệ có thể giúp con hầu hạ chăm sóc hai người, vì thế con có thể mang theo Hạng thị và bọn nhỏ ra ngoài vui chơi, thăm thú phong cảnh một chút.” Hắn tiến lên mấy bước, chậm rãi quỳ gối trước mặt Thập Nhất Nương: “Mẫu thân!” ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt có một chút bi thương, có một chút là không nỡ, có một chút vui mừng: “Xin người đồng ý cho đứa con bất hiếu này!” Vừa nói mắt vừa đỏ lên, trong hốc mắt đã tràn đầy nước.
Khi hắn thi đỗ tiến sĩ, lúc danh tiếng lấn át Từ Tự Truân, hắn lại để Từ Tự Truân thay thế hắn hầu hạ hai người lúc tuổi già, mang theo Hạng thị và hài tử tới Giang Nam xa xôi, thậm chí còn quyết định đi thời gian dài, còn muốn nàng tha thứ cho sự bất hiếu của hắn…Hắn muốn dùng phương pháp này để nói cho Từ Tự Truân biết rằng hắn lựa chọn con đường không ngăn cản Từ Tự Truân ư? Không, hoặc là hắn muốn nói cho Từ Lệnh Nghi biết!
Trong lòng của Thập Nhất Nương nhất thời cảm thấy đau xót: “Phụ thân con luôn coi trọng con, nếu không sẽ không làm thông gia với Hạng gia…”
“Con biết!” Từ Tự Dụ gật đầu, nụ cười có phần nhẹ nhõm: “Cho nên con mới muốn đi Giang Nam!” Nói xong hắn đứng lên: “Mẫu thân, người cảm thấy nơi nào thì tốt? Chờ khi con xắp xếp xong xuôi, người phải tới đó ở mấy ngày nhé? Con sẽ đưa người đi khắp các nơi, thăm thú xung quanh, còn có đi chơi thuyền trên hồ, đi trà lâu nghe hí kịch…” Hắn mang theo phong thái ngọc lập đứng ở đó, mặt mày mỉm cười, thư thái như trăng thanh gió mát, như mùa xuân cây đâm chồi nảy lộc, không có một chút gì dáng vẻ lo lắng của dĩ vãng.
Hai người thương lượng tốt rồi mới đi tới chỗ của Hạng thị.
Trong phòng ầm ĩ huyên náo. Mấy ma ma của Hạng thị đang cầm danh sách đồ vật, mấy đại nha hoàn thì dẫn tiểu nha hoàn kiểm kê đồ đạc, khắp nơi đã thu xếp được một nửa, Khánh ca nhi thì ầm ĩ đòi chơi trong nhà chính, thấy bình mai thì muốn sờ sờ một chút, thấy chén kia cũng muốn nhìn, nhũ mẫu một khắc cũng không dám rời, mấy bà tử nha hoàn đang thu dọn đồ đạc mệt mỏi mà cứ phải la lên “Tổ tông của tôi ơi”. vậy mà không thấy Hạng thị đâu.
Khương thị và Anh Nương quay mặt nhìn nhau.
Mama thân cận của Hạng thị vội vàng mời hai người tới khách sảnh ngồi: “Nhị thiếu phu nhân mới sáng sớm đã bị nhị phu nhân gọi tới Thiều Hoa viện rồi!”
***
So với trong nhà Hạng thị ồn ào náo nhiệt, thì Thiều Hoa viện ngược lại im ắng yên tĩnh. Bởi vì Nhị phu nhân đã tới chỗ Thái phu nhân, chỉ lưu lại hai ma ma trông coi nhà cửa và cho hai nha hoàn quét dọn thư phòng lui xuống, chỉ có một mình Kết Hương ở lại trong nhà hầu hạ trà nước.
“Đứa nhóc con hẳn là đã nghe mẫu thân con nói tổ mẫu con len lén đem tàng thư của Hạng gia cho ta làm của hồi môn rồi đúng không?” Nhị phu nhân ngồi thẳng lưng trên chiếc giường La Hán, vẻ mặt lãnh đạm làm cho Hạng thị không rõ ý tứ của nàng.
“Con đã nghe mẫu thân nói.” Nàng đàng hoàng nói: “Bởi vì do lúc trưởng bối đang nói chuyện, vãn bối chúng con không cẩn thận nghe được…” Không đợi nàng nói xong, Nhị phu nhân đã đứng lên, một mặt đi vào thư phòng, một mặt nói: “Con đi theo ta!” cắt đứt lời nàng.
Hạng thị không dám do dự vội vàng đi theo.
Thư phòng phía đông để mấy giá thư bác cổ toàn bộ đều trống rỗng, nhưng lại có mấy rương gỗ khắc hoa văn như ý.
“Đây chính là sách mang từ Hạng gia tới.” Nhị phu nhân đi chậm lại, tay sờ lên trên rương gỗ khắc cây hồng, có vẻ lưu luyến không rời. “Tất cả đều ở chỗ này. Ta đem bọn chúng cho con. Con sai người tới lấy nhé!”
Hạng thị kinh ngạc.
Nhị phu nhân đi ra khỏi thư phòng cũng không quay đầu lại.
Hạng thị lại vội vàng chạy qua chỗ Thập Nhất Nương: “Mẫu thân, con, con nên làm gì bây giờ?”
“Nếu Nhị phu nhân đã tặng, thì con cứ nhận đi.”
Đây là đồ của Nhị phu nhân, nàng quyết định tặng cho ai là quyền của nàng.