Thứ Nữ Công Lược

Chương 746 : Trở về nhà (hạ)

Ngày đăng: 17:25 30/04/20


Thập Nhất Nương buồn bực vội vàng xoay người từ trong tủ bên cạnh cầm mấy cái khăn sạch sẽ, vừa lau bàn thu dọn chung trà, vừa giũ nước trên người Từ Lệnh Nghi nói “Hầu gia vào trong phòng đi ngủ đi ___ đệm giường này ướt hết rồi!”.



“Thôi!” Từ Lệnh Nghi ngập ngừng nói “Để cho nha hoàn trải lại đệm giường một lần nữa đi!”. Lại nói “Nàng nhanh đi nghỉ đi, để tiểu nha hoàn vào thu don5”.



Đêm khuya, nha hoàn trong phòng nàng đều nghỉ ở Thính Đường, lúc này đi gọi người, nhất định sẽ kinh động Cẩn ca nhi nhi, đến lúc đó hắn nhìn thấy hai người ngủ hai nơi, trong lòng không biết sẽ nghĩ như thế nào, nàng mang thai mặc dù thân thể tốt, nhưng dù sao vẫn là người mang thai, hơn nữa vừa mới qua ba tháng, để cho nàng bụng bầu đi ôm đệm giường, vạn nhất xày ra chuyện gì, làm sao bây giờ?



“Hầu gia liền nghe thiếp thân một lần đi” Thập Nhất Nương không khỏi tức giận nói “Giờ đã không còn sớm, đi qua đi lại thêm hai lần nữa thì trời cũng đã sáng rồi”.



Bởi vì mang thai, thần sắc Thập Nhất Nương nhìn qua có vẻ vàng vàng, tiều tụy.



Từ Lệnh Nghi do dự chốc lát, đứng lên “Được rồi, nếu nàng ngửi thấy mùi trên người ta thấy không thoải mái, thì nói một tiếng”.



“Biết rồi” Thập Nhất Nương dùng khăn Hàng Châu bao lấy lá trà nhặt được đặt ở bên gối.



Từ Lệnh Nghi yên lòng, uống liền mấy chung trà rồi đi nghỉ ngơi.



Người uống nhiều rượu đều khát nước.



Thập Nhất Nương cầm ấm trà, đem ấm trà cùng chung trà bưng đến bàn nhỏ ở đầu giường.



Giữa đêm mùa hạ, vẫn còn rất nóng, đi tới đi lui một phen như thế, trên người đã có một lớp mồ hôi mỏng.



Nàng ngồi ở cuối giường quạt gió.



Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mang chút vắng lặng.



Từ Lệnh Nghi không khỏi âm thầm cau mày.



Thập Nhất Nương bởi vì hắn không có an trí Cẩn ca nhi nhi tốt mà tức giận, hắn không giải thích vì chuyện còn không có nắm chắc, nói một ngàn một vạn lần không bằng làm một việc, nhưng hôm nay Cẩn ca nhi đã bình an trở về rồi, làm sao nàng vẫn một dạng lãnh lãnh đạm đạm…..Thập Nhất Nương cũng không phải là dạng người không phóng khoáng hoặc là trong chuyện này còn có điều gì hiểu lầm nữa chăng?



Từ Lệnh Nghi là người thuộc phái hành động.



Hắn suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi Thập Nhất Nương “Cẩn ca nhi nhi ngủ rồi?”. Chủ động phá vỡ cục diện bế tắc.



Trong lòng không thoải mái là không thoải mái, Từ Lệnh Nghi chủ động nói chuyện với nàng, Thập Nhất Nương còn không đến mức tính tình nhỏ mọn như tiểu hài tử.



Nàng “Dạ” một tiếng, nghiêng người dựa vào thành giường quạt “Vốn là muốn đợi Hầu gia trở lại, thiếp thấy mí mắt trên cùng mí mắt dưới của con díu vào nhau, liền khuyên con đi ngủ trước ”.



Nguyện ý cùng hắn nói chuyện, chính là khởi đầu tốt.




Không có đốt đèn ở trong màn trướng vải đay, chỉ có thể mượn ánh sáng ngọn đèn Cung đình nhỏ ở ngoài màn trướng.



Thập Nhất Nương quay đầu,nhìn mặt bên Từ lệnh Nghi, sống mũi thẳng tắp, trán rộng, đường nét khuôn mặt vô cùng ưu mỹ.



Khóe miệng nàng khẽ cười, cong môi lên vui vẻ.



“Từ Lệnh Nghi” Thập Nhất Nương ghé vào lỗ tai gọi hắn.



Bị ầm ĩ Từ Lệnh Nghi trở mình, đối mặt với nàng ngủ say tiếp.



Mấy ngày nay, hắn vừa vì chuyện triều đình, vừa vì chuyện Tây Bắc, vừa vì chuyện nhà bận bịu xoay quanh, hắn quá mệt mỏi!



Thập Nhất Nương khẽ nhếch miệng cười, nhìn thấy đôi môi Từ Lệnh Nghi nhấp nhấp, giống như Cẩn ca nhi lúc nhỏ.



Nàng bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt nhu tình, môi đỏ mọng hé mở, nhẹ nhàng mà dán lên trên môi hắn…Một đôi bàn tay to đột nhiên dùng sức giữ chặt sau ót nàng…Môi đỏ mọng bị cạy mở…Môi lưỡi đang lúc kịch liệt đuổi theo…Làm cho nàng cơ hồ hít thở không thông đi…



Thập Nhất Nương mắt hạnh trợn tròn, một bên sờ soạn nàng, phát ra một chút âm thanh “Ngô, ngô”.



Từ Lệnh Nghi buông nàng ra, nhìn mặt nàng đỏ au, liền cúi mặt cười.



“Chàng lại gạt thiếp!”. Thập Nhất Nương thở khẽ nhìn chằm chằm Từ Lệnh Nghi “Không ngủ, còn giả bộ ngủ!”,



“Nếu như ta không giả bộ ngủ, làm sao lại có thể có chuyện tốt như vậy?” Mặt mày hắn tất cả đều là cười nụ vui sướng, xoa lên môi nàng…



Thập Nhất Nương nhắm mắt lại, ôm chặt lấy hắn.



Nhưng sau chốc lát, cảm giác tê ngứa từ dưới xương sống chạy lên…Tay của hắn tiến vào vạt áo của nàng.



“Hài tử…” Thập Nhất Nương nhỏ giọng nhắc nhở hắn.



“Ta biết” Từ Lệnh Nghi thở gấp có chút kịch liệt “Nàng thả lỏng”.



Thập Nhất Nương cười.



Từ nhỏ đến lớn, rồi là người của hai thế giới, nàng là một người…. Chưa bao giờ dám đem mình giao cho người khác…Lần này, nàng sẽ đem mình giao cho nam nhân vì nàng mà bạc đầu!



Nàng mềm mại rúc vào trong ngực của hắn, mặc hắn định đoạt thành tư thế hắn muốn, nhận lấy mùi vị mất hồn hắn đem đến cho nàng, cũng như cuộc sống sau này của nàng….