Thứ Nữ Công Lược

Chương 89 : Tân hôn (Hạ)

Ngày đăng: 17:15 30/04/20


Thập Nhất Nương đang cùng Hổ Phách nói chuyện, thì có tiểu nha hoàn bẩm:” Tứ phu nhân, Đào mama đến đây.”



Lúc này, nàng ta tới làm gì?



Thập Nhất Nương ngẩn ra, vội hỏi:” Mau mời tiến vào.”



Đào mama trả lời mà vào, thấy Thập Nhất Nương đang xõa tóc xuống, vội nói: “Ai nha phu nhân của ta, sao bây giờ mà ngài liền xõa tóc. Vài vị

di nương còn chờ khấu đầu kính trà cho ngài đấy?” Lại chỉ huy Hổ Phách,” Mau giúp phu nhân đem tóc búi lên đi!”



Thập Nhất Nương cùng Hổ Phách đều thực giật mình, Thập Nhất Nương

không khỏi hướng ra ngoài cửa sổ nhìn, Hổ Phách cũng có chút khẩn trương ” Ân” một tiếng, vội đem tóc dài một lần nữa búi một búi tóc cao.



” Bất quá là vài vị di nương thôi.” Đào mama cười nói,” Lại không

phải đi gặp khách quý gì, tùy tiện búi lên là được!” Nói xong, nàng tiếp tay Hổ Phách, hai ba nhát giúp Thập Nhất Nương búi thành búi tóc toản

nhi thập phần xinh đẹp sạch sẽ, lại từ trong hộp trang sức tìm ra bông

tai trân châu đeo cho Thập Nhất Nương, thấp giọng nói:” Ánh mắt Văn di

nương kia rất giảo quyệt, nam châu to giống như hạt sen vậy, một đôi

giống nhau như đúc thập phần khó được.” Lại từ trong tủ quần áo của Thập Nhất Nương chọn ra một bộ vân văn bối tử màu đỏ thẫm,” Trong phòng này, cũng chỉ có ngài mới có thể mặc màu đỏ.” Đây là cái gọi là hoa lệ điệu

thấp đi! Thập Nhất Nương được mở rộng tầm mắt a.



Đào mama, thật sự là một cao thủ.



Bất quá, chuyện này chỉ sợ cũng học ở trên người Nguyên Nương!



Nàng tâm tình có chút phức tạp. Sai Hổ Phách đem lễ gặp mặt sớm chuẩn bị tốt cho vài vị di nương mang ra, rồi theo Đào mama đi nhà giữa.



Đào mama liền nhẹ giọng dặn dò nàng:” Ngài không cần để ý đến các

nàng, các nàng khiến cho ngài thoải mái, ngài liền cho khuôn mặt tươi

cười, không thoải mái, trực tiếp rời đi.”



Đây là bảo nàng ở trước mặt mấy di nương bảo trì vẻ hỉ nộ vô thường

của mấy vị cao tăng để có thể đạt được sự kính phục? Hay vẫn là giựt dây nàng khơi mào mâu thuẫn các bên?



Thập Nhất Nương cười không có trả lời.



Đào mama đã cười tự mình đi vén bức rèm: “Các vị di nương, mau mời vào, nếu trễ hơn, phu nhân liền đi nghỉ!”



Có ba nữ tử nối đuôi nhau đi đến.



Đứng đầu chính là Văn di nương.



Nàng vẫn như trước búi một búi tóc ngã ngựa, dáng vẻ quyết rũ, chỉ có ở lỗ tai đổi đôi khuyên tai thành đôi bông tai thạch mắt mèo, hơi rung

rinh, ánh hào quang lóe ra biến ảo khó lường.



Đi theo sau nàng chính là Kiều Liên Phòng.



Nàng mặc bộ bối tử tơ lụa màu xanh biếc có viền hoa văn dưới chân,

búi tóc hoa mẫu đơn, đeo một chuỗi trân châu to bằng hạt sen, cài một

đóa kết san hô đồi mồi lục tùng thạch quý giá to bằng chén rượu, cách ăn mặc thập phần hoa lệ.



Cuối cùng là một phu nhân ba mươi tuổi.



Nàng mặc bộ bối tử bằng tơ lụa màu lam tố diện, trên đầu búi tóc hình tròn rất quy củ, cắm cây trâm vàng ròng cẩn thạch mật lạp, đeo quyên

hoa to màu đỏ, gương mặt xinh đẹp như hạt châu mang theo vài phần bất

an, có vẻ thực thật thà chất phác.




Hai kiếp làm người, không có gì so sánh được với chuyện xảy ra buổi tối ngày hôm qua.



Phá hư nhất bất quá cũng chỉ như thế······



Huống chi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Nàng không có tư cách đi thương xuân xót thu!



Thập Nhất Nương đang đếm cừu để ngủ.



Ngày hôm sau bị người ta đánh thức.



“Lúc này không còn sớm!”



Thập Nhất Nương giật mình một cái, ngồi dậy.



” Canh giờ gì?”



Người bên cạnh “Ba” một tiếng mở đồng hồ quả quýt ra: “Đầu giờ mão qua hai khắc.”



Thập Nhất Nương thở dài nhẹ nhõm một hơi: “May quá!”



Người bên cạnh cười nói: “May quá cái gì?”



Thập Nhất Nương hoàn toàn tỉnh táo, quay đầu cười nói với Từ Lệnh Nghi:” May mà có Hầu Gia kêu ta dậy!”



Từ Lệnh Nghi ngẩn ra.



Thập Nhất Nương đã khoác áo bước xuống giường, kêu nha hoàn mang nước tiến vào.



Từ Lệnh Nghi đi theo xuống giường, cùng Thập Nhất Nương đều tự rửa ráy một phen, liền đi chỗ thái phu nhân nơi đó.



Trời còn chưa sáng, chỗ thái phu nhân nơi đó đèn đuốc đã sáng trưng.



Thấy Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương, đã sớm thu thập thỏa đáng ánh mắt thái phu nhân chăm chú: “Đi thôi! Mọi thứ ta đã chuẩn bị tốt rồi!”



Từ Lệnh Nghi lập tức tiến lên đỡ thái phu nhân, ra cửa ngồi xe đi từ đường ở phía đông đứng đầu Từ phủ.



Bên trong trừ bỏ bài vị liệt tổ liệt tông Từ gia, còn có bài vị phụ thân Từ Lệnh Nghi, đại ca chết bệnh, cùng Nguyên Nương.



Thập Nhất Nương phát hiện ánh mắt Từ Lệnh Nghi ở dừng lại rất lâu

trên bài vị Nguyên Nương. Mà thái phu nhân cố nén nước mắt xem bọn hắn

hành miếu lễ, đi ra khỏi từ đường liền thấp giọng khóc lên.



” Nương, ngài đừng thương tâm!” Từ Lệnh Nghi chạy nhanh an ủi mẫu thân.



Thái phu nhân lại nắm tay Thập Nhất Nương:” Ta không có việc gì, ta không có việc gì, ta đây là cao hứng.”



Thập Nhất Nương thấy thái phu nhân thương tâm, khóe mắt không khỏi có chút ướt át, vội lấy khăn tay cho thái phu nhân.



Thái phu nhân xoa xoa lệ trong khóe mắt, lộ ra một nụ cười:” Chúng ta mau trở về đi thôi! Miễn cho người tới đón tìm không thấy chúng ta.”



Lại mặt ba ngày, La Chấn Hưng hẳn là tới đón Thập Nhất Nương.



Một hàng người ngồi xe trở về chỗ thái phu nhân, mới vừa ngồi xuống,

Diêu Hoàng đã cười đến bẩm:” Cữu gia tới đón Tứ phu nhân lại mặt.”