Thứ Nữ Công Lược

Chương 93 : Vấn an (Hạ)

Ngày đăng: 17:15 30/04/20


Giọng điệu Thập Nhất Nương làm cho Từ Lệnh Nghi cảm thấy rất kỳ quái.



Không phải cái loại dẫn dắt nói chuyện thả con tép bắt con tôm với

ngươi, cũng không là cái loại thăm dò hàn huyên, nàng chính là tò mò,

sau đó giống như một đệ tử gặp được nan đề thỉnh tiên sinh chỉ dạy cho.



Từ Lệnh Nghi không khỏi trầm mặc một lát mới nói:” Ở vùng Quý Châu

kia, cũng chiếm một chút ở Tứ Xuyên. Hơi lệch, còn rất nhiều núi.”



Thập Nhất Nương ” Nga” một tiếng, sau đó Từ Lệnh Nghi chợt nghe tiếng ” Soạt soạt soạt” lật sách, hiển nhiên là tìm địa phương hắn nói.



Thấy nàng thật sự làm như vậy, Từ Lệnh Nghi nhịn không được hỏi:” Sao Ngươi lại thích xem vực chí?”



Thập Nhất Nương nghiêng mặt cười nhìn hắn:” Bởi vì như thế, sẽ biết

bên ngoài thực rộng lớn. Một chút phiền não của mình sẽ không tính cái

gì!”



Thanh âm nàng sâu kín, như dư âm từ trong khe núi vọng trở về chỗ cũ.



Từ Lệnh Nghi giật mình.



Nàng đang khuyên bảo mình sao?



Đưa lưng về phía ánh sáng, ánh mắt nàng nhìn mình lấp lánh rực rỡ, lóe ra hào quang không hiểu, lại ẩn chứa thâm ý.



Hắn đột nhiên phát hiện tim mình đập thật sự lợi hại, muốn nói cái gì đó, lại không biết nói cái gì cho phải.



Thập Nhất Nương đã quay mặt đi, cúi đầu lật sách:” Tây bắc ở địa phương nào?”



Nàng thanh âm mềm nhẹ, cổ trắng nõn mền nhẹ như bột xây mịn, hình

thành một đường cong tuyệt đẹp, ánh sáng vàng của ngọn đèn hắt ra dừng ở mặt trên, lông tơ tinh tế bị phủ một tầng phấn vàng giống như ánh

trắng mơ hồ.



Sau đó hắn ngửi được một hương thơm thản nhiên, nói không được là mùi hương gì, như ẩn như hiện, lại tiến thẳng vào đáy lòng.



Ma xui quỷ khiến, hắn đột nhiên dùng tay xoa xoa cái cổ của nàng.



Trong trí nhớ đôi bàn tay mang đầy vết chai kia đột nhiên vuốt ve sau cái cổ của nàng, nàng lập tức ngây người.



Không thể nào……



Thanh âm lật sách chợt yên lặng.



Bàn tay chạm lên da thịt mềm mại trở nên có chút cứng ngắc.



Biểu tình nàng ẩn nhẫn buổi tối ngày đó lại đột nhiên hiện lên ở trong óc hắn.



Như đụng phải khoai lang nóng phỏng tay, cánh tay Từ Lệnh Nghi mạnh mẽ rụt về:” Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm!”



Thập Nhất Nương ngạc nhiên.



Nàng thực khẳng định, cái kia không phải trong lúc vô tình mà vuốt ve, nó mang theo mục đích vuốt ve.



Không hề có dấu hiệu buông bỏ·······



Vì cái gì?



Nhưng kết quả lại làm cho nàng thở nhẹ nhõm một hơi, nàng tự nhiên sẽ không ngốc đi truy cứu cái gì.


Nàng liền thấy Trinh tỷ nhi buông lỏng, còn thật sự gật đầu:” Ta nhất định nhắc nhở mẫu thân ”



Thập Nhất Nương cười hỏi nàng:” Ngươi muốn đi tìm Truân ca không? Hay muốn cùng ta cùng đi chỗ tổ mẫu nơi đó không?”



Nàng suy nghĩ, nói:” Ta vẫn là đi tìm Truân ca đi? Miễn cho hắn chạy đến niệm từ đường đi.” Nói xong, lại có thần sắc xấu hổ.



” Niệm từ đường?” Có thể là phòng ở của Nguyên Nương, Truân ca cùng

Trinh tỷ nhi tư lén lấy tên này. Bất quá, Truân ca tuổi còn nhỏ, phải

đặt tên, cũng là do Trinh tỷ nhi đặt. Nàng cười nói,” Là ngươi giúp đặt

tên sao?”



Trinh tỷ nhi có chút bất an gật đầu:” Hắn khóc thật sự khủng khiếp, cho nên ta liền……”



Thập Nhất Nương liền hướng nàng cười cười: “Trinh tỷ nhi không hổ là tỷ tỷ, đem đệ đệ chiếu cố thật tốt.”



Biểu tình Trinh tỷ nhi còn có mấy phân giật mình.



Có thể không nghĩ tới mình tán dương nàng như vậy đi!



” Tốt lắm, ngươi nhanh đi tìm Truân ca đi!” Thập Nhất Nương cười nói,” Ta đi gặp tổ mẫu.”



Trinh tỷ nhi gật đầu, từ nha hoàn bà tử vây quanh hướng cửa sau đi.



Thập Nhất Nương kinh ngạc quay đầu lại, đáy mắt lại có vẻ cảnh giác.



“Tìm được Truân ca, nhớ nói một tiếng cho ta biết.” Thập Nhất Nương cười khanh khách nhìn nàng,” Miễn cho ta lo lắng.”



” Ân!” Trinh tỷ nhi gật đầu, thân ảnh biến mất ở hành lang uốn khúc, Thập Nhất Nương lúc này mới tiến vào phòng ở thái phu nhân.



Thái phu nhân nắm tay Thập Nhất Nương ngồi xuống trong Lâm Song đại kháng, cười đánh giá nàng: “Đã quen?”



” Đã quen!” Thập Nhất Nương gật đầu.



Thái phu nhân thần sắc còn có vài phần do dự.



Thập Nhất Nương cũng không gấp, cùng thái phu nhân nói chuyện thường

ngày trong nhà: “Chuyện hôn lễ vừa nhiều lại vừa rườm rà, khách Nam Kinh cũng đi rồi, mấy ngày nay hẳn là ngài nên nghỉ ngơi một chút cho tốt

mới được.”



” Ngươi có lòng.” Thái phu nhân cười khanh khách vỗ vỗ tay của nàng,

lại tán gẫu vài câu, cuối cùng mở miệng:” Ta nghĩ đem Truân ca ở đây lâu thêm mấy ngày!”



Ý tứ là nói đem Truân ca nuôi ở bên người nàng đi!



Chuyện này thực bình thường. Tuy đối với đại thái thái mà nói, Truân

ca là huyết mạch duy nhất của Nguyên Nương, nhưng đối với thái phu nhân

mà nói, cũng là tôn tử yêu dấu.



Thập Nhất Nương chân thành nói:” Ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện.

Cái khác không nói, nếu không ngài thưởng một người chải đầu cho ta,

ngày hôm sau lúc về nhà lại mặt chỉ sợ chỉ có thể tùy tiện búi một búi

tóc mạc nhân. Huống chi chuyện dạy dỗ Truân ca là chuyện lớn như vậy.

Hắn ở bên người ngài, ta cũng có thể đi theo học hỏi làm thế nào chăm

sóc đứa nhỏ.”



Thái phu nhân nghe rất an ủi gật đầu, còn nói chuyện quản gia cùng

chuyện xử trí đối với người vốn hầu hạ ở bên người Nguyên Nương.