Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 872 : Tranh giành tình yêu

Ngày đăng: 17:17 19/04/20


Trong lòng Thôi ma ma càng không yên, cười làm lành nói: “Đưa tiễn Huyện chủ.”



Thư phòng phủ Thái tử



Thái tử cùng Thác Bạt Chân thương lượng xong chính vụ, vỗ vỗ vai hắn: “Tam đệ, đệ nên lấy Chính phi đi thôi.”



Thác Bạt Chân mỉm cười: “Hiện giờ đệ bận rộn chính sự, nào có tâm tình nghĩ đến chuyện đó?”



Thái tử lắc đầu nói: “Mẫu hậu nói, Chu Thái phó từng nói với người, hy vọng có thể gả tiểu nữ nhi của ông ấy cho đệ, danh tiếng cô nương ấy chắc đệ đã nghe qua, nàng ấy xinh đẹp thông minh, dịu dàng hiền lành, là tài nữ nổi danh Kinh đô, rất xứng đôi với đệ…”



Thác Bạt Chân đương nhiên biết vị Chu tiểu thư am hiểu thư pháp này, từng là nhân tuyển hắn cân nhắc cho vị trí Chính phi, nhưng hiện giờ lại lơ đãng nói: “Chuyện này về sau hẵng nói.”



Thái tử lắc đầu: “Tam đệ, đệ đừng có giống Ngũ đệ mê luyến Lí Trường Nhạc kia, hai ngày nay Ngũ đệ nói với phụ hoàng muốn lấy Lí Trường Nhạc làm Chính phi, kết quả phụ hoàng giận tím mặt, mắng hắn một trận, cô nương kia xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng không được yêu thích, quan trọng nhất là phụ hoàng cùng Thái hậu không thích nàng ta, nếu đệ cưới nàng ta thì có kết quả gì tốt? Nữ nhân sao, thật ra đều giống nhau, chỉ cần bề ngoài đẹp mắt một chút, vợ chồng hoà hợp mới là quan trọng nhất.”



Thái tử chưa gặp Lí Trường Nhạc, chỉ nghe mọi người nói nàng ta là tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng theo hắn thấy, nếu vì một nữ nhân mà làm Hoàng đế không hài lòng, vậy thì rất ngu xuẩn.



“Đại ca quá lo nghĩ rồi.” Thác Bạt Chân từng nghĩ đến chuyện lấy Lí Trường Nhạc, nhưng từ lúc nàng ta bị phụ hoàng chán ghét, hắn lập tức cắt đứt tâm tư này.



“Đệ đừng gạt ta, gần đây đệ sưu tập rất nhiều bộ sách, đồ cổ, bản nhạc, tất nhiên là dùng để lấy lòng nữ tử, nhưng người có thể làm đệ coi trọng, sợ rằng chỉ có mỹ nhân kia, nhưng mà, Tam đệ, có câu này ta phải nhắc nhở đệ, nếu phụ hoàng không có ác cảm với Lí Trường Nhạc, ta đây nhất định sẽ ủng hộ đệ lấy nàng ta, bởi vì ông ngoại nàng ta là Tưởng Quốc công, phụ thân còn là Lí Thừa tướng, điều này trợ giúp chúng ta rất nhiều, nhưng hiện tại phụ hoàng có ác cảm với nàng ta, vậy đệ phải suy nghĩ cho kỹ, hơn nữa, nữ tử chỉ là thêu hoa lên gấm (ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn), tuyệt đối không thể quá sủng ái các nàng, bằng không sẽ gây hoạ lớn cho đệ…”



Những thứ kia… đúng là hắn có sưu tập, nhưng sau khi sưu tập lại không đem tặng đi, Thác Bạt Chân trầm mặc một lát, không nói gì.



Thái tử rất lo lắng: “Tam đệ, đệ thật sự say mê nàng ta? Không thể được.”



“Đại ca yên tâm, đệ không phải người hồ đồ.”



Thái tử vẫn lo lắng: “Không được, ta nhất định phải thay đệ tìm một giai nhân…”




Thác Bạt Chân chậm rãi thong dong đi đến trước mặt nàng, ngũ quan hắn dưới ánh mặt trời càng thêm thâm thuý cùng anh tuấn, nếu người bình thường nhìn thấy, rất dễ bị hắn mê hoặc.



Lí Vị Ương lại không hề động dung, lạnh lùng nhìn hắn: “Tam điện hạ còn có chuyện gì sao?”



“Không chỉ riêng Đại ca nàng đi du lịch, mà hình như gần đây cũng không nghe nói Đại tiểu thư xuất hiện trên yến hội.” Thác Bạt Chân mỉm cười nói.



Xem ra hắn đúng là chú ý đến động tĩnh Lí gia từng giờ từng khắc, Lí Vị Ương mỉm cười: “Mẫu thân sinh bệnh, Đại tỷ phải đến am ni cô cầu phúc cho mẫu thân, Tam điện hạ không biết sao?”



“Ồ, mẫu thân đã sinh bệnh, người làm con sao có thể đi xa?”



“Điều này không có gì kỳ quái, mẫu thân sinh bệnh là chuyện gần đây, phụ thân đã viết thư gửi cho Đại ca, nhưng không biết bị chuyện gì trì hoãn vẫn chưa lập tức trở về.” Lí Vị Ương trả lời đâu vào đấy, cố ý úp mở nói chuyện này và các sự kiện có quan hệ nhân quả.



Nghe qua có vẻ rất hợp lý, nhưng từ miệng Lí Vị Ương nói ra, Thác Bạt Chân lập tức cảm thấy rất kỳ quái. Bởi vì hắn có thể cảm giác được ý hận Lí Vị Ương đang che giấu, như vậy mức độ đáng tin của những lời nàng nói chắc chỉ được một nửa, nhưng hắn thật sự không thể nghĩ ra rốt cuộc Lí gia đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên nếu mạng lưới tin tức khổng lồ của hắn còn tồn tại có lẽ sẽ biết được chân tướng, nhưng mà trong đó lại xảy ra vấn đề… Hắn nhíu mày, “Đại phu nhân không màng chuyện bên ngoài, Đại tiểu thư đến am ni cô, mà Đại thiếu gia lại mất tích, nàng không thấy chuyện này rất kỳ quái sao?”



Lí Vị Ương nở nụ cười: “Có kỳ quái hay không, Tam điện hạ có thể đi hỏi cha ta, tin rằng phụ thân sẽ cho điện hạ một lời giải thích hợp lý.”



Từ trên xuống dưới Lí gia đều giải thích giống nhau, Đại phu nhân sinh bệnh, Lí Trường Nhạc đi cầu phúc, Lí Mẫn Phong đi du lịch, đám nô tỳ trong nhà cũng bị hạ lệnh cấm khẩu, người biết thì không dám nói, người muốn nói lại không biết chuyện, hiện giờ người bên ngoài chỉ có thể tin lý do thoái thác này, dù sao Nguỵ Quốc phu nhân từng tự mình tới thăm Đại phu nhân, phát hiện ngoại trừ nghi thần nghi quỷ thì Đại phu nhân không bị giam lỏng… Ngay cả Nguỵ Quốc phu nhân còn nói tỷ tỷ của bà bị bệnh, người khác có thể không tin sao?



“Tam điện hạ còn gì muốn nói? Nếu không ta phải đi đây.” Lí Vị Ương nhắc nhở hắn.



“Huyện chủ sao phải đi vội vã như vậy?”



“Hình như điện hạ đã quên những lời ta nói trong tửu lâu, bây giờ đến lúc thực hiện rồi.”



Sắc mặt Thác Bạt Chân trầm xuống, cười lạnh hai tiếng: “Hoá ra nàng còn nhớ sự kiện kia, nàng coi ta là một con chó sao, gọi thì chạy đến đuổi lập tức rời đi? Nàng còn chưa có tư cách ra lệnh cho ta.”