Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 951 : Vô tình vô nghĩa

Ngày đăng: 17:17 19/04/20


Hoàng cung, Ngự hoa viên



Hoa tươi rực rỡ quyến rũ trải dài, phảng phất còn có hương thơm truyền đến làm lòng người say mê.



Lí Vị Ương đi xuyên qua từng dải từng lớp hoa, thấy vị phi tử cao quý đang ngồi trong đình, trên mặt hiện lên nụ cười khéo léo.



Võ Hiền phi xuất thân danh môn, vô cùng mỹ mạo, nhưng ở trong cung, quan trọng nhất không phải dung mạo đẹp hay xuất thân, mà đại sự lớn nhất chính là con nối dõi, nữ tử bình thường nếu không có con nối dõi sẽ rất khó ngồi yên ổn ở vị trí phi tử, càng đừng nói đến ngồi nhiều năm. Nhưng vị Võ Hiền phi đây lại ngồi rất vững, hơn nữa còn thu dưỡng một người con trai, bồi dưỡng hắn lớn lên, còn giúp Hoàng hậu giải quyết sự vụ hậu cung mười năm. Năng lực này, không phải ai cũng có.



Năm đó lần đầu tiên mình gặp mặt người mẹ chồng trên danh nghĩa đến chân cũng run run. Qua một đời, Lí Vị Ương tin tưởng, mình đã có đủ tự tin cùng bình tĩnh đối mặt với một “cố nhân” như vậy.



Bốn phía quanh đình có hơn mười cung nữ thái giám, ai cũng cúi đầu buông mắt, nín thở không dám lên tiếng, ngay cả một tiếng ho khan cũng không nghe thấy. Giữa đình, một mỹ phụ ngồi ngay ngắn, trên đầu là kiểu tóc búi thịnh hành nhất hiện giờ, tươi đẹp như làn mây phía chân trời, đen bóng mượt mà. Làn da mịn nhẵn, dưới ánh mặt trời có vẻ sáng rỡ, tựa như một khối mỹ ngọc. Đôi mắt kia thoạt nhìn đen láy trong suốt, toả ra ánh sáng xinh đẹp rung động. Viền môi hồng nhuận mang theo ý cười động lòng người, tựa như trên môi được bôi mật hoa. Lúc này, nàng đang cười nhìn Lí Vị Ương, nụ cười kia, vô cùng hoà ái, không giống một nhân vật tinh thông tính kế.




Hiền phi coi như không phát hiện ý tứ trong lời này, cười càng hoà ái: “Chuyện mẫu thân con ta cũng nghe nói, ta nhớ khố phòng còn có mấy thất vải dệt, gấm vóc thanh lịch nhẹ nhàng, ngươi đi ra đấy tìm, đem về cho Lí tiểu thư, coi như chút tâm ý của ta.”



Một nữ quan bước ra khỏi hàng lên tiếng đáp lời, rồi nhanh chóng rời đi.



Lí Vị Ương nhìn bóng lưng đang rời đi của đối phương, hơi nhíu mày, cúi đầu dịu dàng nói: “Đa tạ nương nương, Vị Ương không thể nhận lễ vật của ngài.”



Hiền phi vẫy tay, nói: “Khách khí gì chứ! Mấy thứ này coi như là lễ gặp mặt đi.” Nói xong, bà lại tiếp tục, “Đáng tiếc, qua hai năm nữa là con đến tuổi bàn chuyện thành thân, hiện giờ mẫu thân qua đời, chỉ sợ phải trì hoãn thêm hai năm, đến lúc đó tuổi lớn, chỉ sợ không dễ hứa hôn.”



Lời này có ý tứ sâu xa, Lí Vị Ương như nghe không hiểu, cũng lộ ra vẻ tiếc nuối: “Vị Ương không vội, nhưng mà Đại tỷ đã đến tuổi,” Nói tới đây, nàng như đột nhiên nhớ ra gì đó, bộ dáng ngượng ngùng, “Nhưng mà Đại tỷ khác với Vị Ương, tỷ ấy dung mạo thiên tiên, lại là trưởng nữ, Tam điện hạ và Ngũ điện hạ đều thích tỷ ấy, Đại tỷ nói, chờ tang mẹ vừa kết thúc là có thể định hôn sự.”