Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 98 : Thân càng thêm thân

Ngày đăng: 17:17 19/04/20


Lí Vị Ương muốn biết, hôm đó phu nhân Tưởng Quốc công cùng Tưởng Đại phu nhân đã làm gì, nhưng lão phu nhân luôn giữ kín chuyện này, không hề tiết lộ chút nào, Lí Vị Ương không thích nhất chính là những chuyện không thể cân nhắc, khó hiểu một thời gian.



Một buổi sáng nửa tháng sau, Lí Vị Ương đi thỉnh an lão phu nhân, nói chuyện phiếm một lúc, lão phu nhân chậm rãi đặt ly trà xuống, nhìn nàng: “Vị Ương, có chuyện này, ta muốn nói với con trước.”



Lí Vị Ương gật đầu cười: “Lão phu nhân mời nói.”



Lão phu nhân nói: “Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, ta định để phụ thân con tái giá.” Lẽ ra việc Lí Tiêu Nhiên lấy người mới bà không cần phải nói với tụi nhỏ, nhưng Lí Vị Ương không như những người khác, có chuyện gì lão phu nhân cũng muốn nói với nàng một hai câu.



Phu nhân của Lí Tiêu Nhiên đã chết, tất nhiên phải lấy người mới, mặc kệ là Cửu di nương sắp lâm bồn, hay là Tứ di nương Lục di nương nhiều năm qua luôn được sủng ái không hề suy tàn, ai cũng không có tư cách ngồi lên vị trí phu nhân, điều này không liên quan đến chuyện được sủng ái hay có con nối dõi mà liên quan đến xuất thân. Lí Vị Ương không ngờ lão phu nhân nhắc tới chuyện này nhanh như vậy, dù sao hào môn đại tộc có thê tử chết đi, tốt xấu gì cũng đợi qua một năm rồi mới lấy vợ, tuy rằng có người vợ vừa chết ba tháng đã có người mới, nhưng quá nhanh sẽ bị người khác chê cười, Lí Vị Ương vốn nghĩ việc Lí Tiêu Nhiên lấy người mới ít nhất cũng phải một năm sau, không ngờ hiện tại lão phu nhân đã nhắc tới.



Trong lòng nàng nghĩ, hiện giờ trong phủ không có nữ chủ nhân, đối với mình mà nói là thế cục tốt nhất, đương nhiên không muốn có thêm người nữa, nhưng lão phu nhân nhắc tới thì chắc chắn đã quyết định chủ ý, Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Không biết là thiên kim nhà ai.”



Lão phu nhân thấy nàng không hề lộ ra vẻ không vui, cười gật đầu: “Là trưởng nữ phủ Quảng Minh Tướng quân.”



Quảng Minh Tướng quân? Lí Vị Ương sửng sốt, trong nháy mắt ý thức được điều gì đó, tươi cười hơi thu lại: “Là đường muội (em họ) của mẫu thân?”



Quảng Minh Tướng quân là võ quan tứ phẩm trong triều, đường đệ của Tưởng Húc, luôn đi theo Tưởng Húc chinh chiến nhiều năm, ba năm trước vì mẫu thân qua đời trở về Kinh đô nhận tang, nữ nhi của ông ta, chẳng phải là đường muội của Đại phu nhân đã mất sao? Lí Vị Ương lập tức hiểu ra, lần trước phủ Tưởng Quốc công đến đây để làm gì.



“Không sai, là đường muội của mẫu thân con, năm nay mười tám tuổi, ba năm trước vốn nên xuất giá, nhưng tổ mẫu qua đời, bất đắc dĩ phải ở nhà thủ tang ba năm.”



Mười tám tuổi, chỉ hơn mình mấy tuổi, dù sao cũng không có gì kỳ quái, lúc trước Lưu Thượng thư tái giá, cô dâu còn nhỏ tuổi hơn đứa cháu bé nhất của ông ấy, hiện giờ Lí Tiêu Nhiên đang ở độ tuổi giá trị nhất của nam nhân, lại có quyền cao chức trọng, là mục tiêu hướng đến của bao nhiêu danh môn. Chỉ có điều dòng dõi quá cao, trông mong bước vào Lí gia thì cảm thấy mất thân phận, mà dòng dõi thấp quá lại tuyệt đối không thể trèo cao, mà nhà ở giữa thì không có nữ nhi thích hợp, cho nên Lí Vị Ương vốn tưởng một năm sau lão phu nhân sẽ đưa chuyện này ra để nghị luận, đạt thành hôn sự ít nhất cũng phải qua hai năm, không ngờ hiện tại nhân tuyển đã có, lại còn do Tưởng gia đưa tới.



“Không biết đã định vào ngày nào?” Lí Vị Ương mỉm cười nói.



Lão phu nhân trầm ngâm một lát: “Chờ qua thời hạn một năm đi.”



Lí Vị Ương gật đầu, hai người đối diện mà yên lặng không nói gì.



Lão phu nhân thở dài một hơi: “Ta biết con khó tránh khỏi có khúc mắc, nhưng chuyện này ta cũng bất đắc dĩ, Tưởng gia đưa ra tình thế bắt buộc, còn mời Hoàng hậu nương nương nói đỡ, hôm đó một vị nữ quan bên người Hoàng hậu cũng đến đây.”



“Hoàng hậu?” Từ lúc nào Tưởng gia đã bắt tay với Thái tử? Lí Vị Ương hơi giật mình, sau đó thì tỉnh ngộ, thật ra Tưởng gia không sợ lộ ra điều tiếng, Hoàng hậu vì “chiêu hiền đãi sĩ” tất nhiên sẽ tạo áp lực cho Lí gia, còn vị Tưởng tiểu thư độ tuổi, xuất thân đều thích hợp, lão phu nhân không có lý do để từ chối, dù có kéo dài cũng không kéo dài được quá một năm. Tưởng gia không hề ăn không ngồi rồi, bọn họ đã có chuẩn bị mới đến, nhất định không cho Lí gia có cớ để trốn tránh, cho dù tìm cớ từ chối vị Tưởng tiểu thư này, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp khác, nói không chừng trong tay người ta còn có bảy tám người đang chờ được đề cử. Lí Vị Ương bật cười, mình quá coi thường Tưởng gia, vốn tưởng rằng cái chết của Tưởng Nhu sẽ đả kích bọn họ một chút, ai ngờ người ta vẫn bám riết không tha lập tức đưa người mới tới.



“Xem ra Đại cữu cữu về Kinh cũng là vì chuyện này.” Lí Vị Ương chậm rãi nói, nàng đương nhiên không hoàn toàn tin tưởng lý do thoái thác của lão phu nhân, kết thân lần nữa với Tưởng gia tất nhiên là có rất nhiều rắc rối phức tạp. Chỉ có điều, những nguyên nhân này bọn họ sẽ không nói rõ với mình. Nói đến cùng, người ta chỉ báo lại một tiếng, trời sắp đổ mưa, người phải gả đi, đây đều là chuyện Lí Vị Ương không thể ngăn cản. Nhưng không biết vị Lí phu nhân sắp nhận chức là dạng người gì… Nàng ta vào cửa, sẽ tạo ra bao nhiêu gợn sóng cho Lí gia. Lúc này Lí Vị Ương chỉ quan tâm đến một chuyện: “Lão phu nhân, cháu gái có một câu không biết có nên nói hay không.”



Lão phu nhân gật đầu: “Có gì cứ nói đi.”



Lí Vị Ương buông mắt xuống: “Cửu di nương cùng Thất di nương đều đang mang thai, không biết…”



Lão phu nhân nhíu mày: “Nàng ta mà dám, đó đều là con cháu của ta, ai cũng không được có chủ ý xấu xa gì hết!”



Có sự cam đoan của lão phu nhân thì chắc chắn hơn, Lí Vị Ương cười nói: “Lão phu nhân nhân từ.”



Từ Hà Hương viện đi ra, Lí Vị Ương thở một hơi thật dài.



Bạch Chỉ nói nhỏ: “Tiểu thư, lão gia sắp lấy phu nhân mới sao?”



Lí Vị Ương cười nhẹ: “Đúng vậy, ta sắp có mẫu thân mới.” Mẫu thân này còn từ Tưởng gia đến, ngẫm lại cảm giác thật không vui, nhưng nàng thấy vị Tưởng tiểu thư này càng khổ hơn, vốn có thể gả cho một nhà môn đăng hậu đối, mà lại vào Lí gia làm vợ kế, còn phải đối mặt với vài nữ nhi tuổi tương đương mình, tâm tình tuyệt đối có thể hiểu được, Lí Vị Ương suy nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, Bạch Chỉ không biết nàng cười điều gì, cho rằng nàng giận quá thành hồ đồ, lo lắng: chẳng lẽ tiểu thư bị choáng váng.



Mặc Trúc ở bên cạnh xen mồm: “Tiểu thư đừng lo lắng, vừa rồi nô tỳ đã hỏi thăm, Tưởng tiểu thư kia năm nay mới mười tám tuổi, đúng là trưởng nữ trong nhà, nhưng mẫu thân mất sớm, mẹ kế làm chủ, nghe nói nàng ấy tính tình hiền hậu, tướng mạo xuất chúng, cầm kỳ thư hoạ mọi thứ tinh thông, bên ngoài có danh hiền nữ, có lẽ không nhiều tâm tư.”



Trong con ngươi của Lí Vị Ương lướt qua một tia sáng: “Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, nhân tuyển này tuyệt đối là Tưởng gia chọn lựa kỹ lưỡng, ngươi cứ chờ xem.” Thứ nhất vị này xuất thân Tưởng thị, phụ thân trong nhà phải nhìn sắc mặt Tưởng Húc để sống qua ngày, nàng tất nhiên sẽ để ý nhiều hơn đến hai đứa con của Tưởng Nhu, chỉ sợ còn muốn cố gắng lôi kéo, cửa hôn sự này nhất định có ba phần là để đối phó nàng! Người Tưởng gia rất bao che khuyết điểm, luôn canh cánh trong lòng cái chết của Đại phu nhân, khổ nỗi Lí Vị Ương cửa lớn không ra cửa sau không lại, bọn họ có lợi hại cũng chỉ ở trên triều, bàn tay không dài được đến hậu viện, tựa như Tưởng tứ kia tuy rằng chạy đến khiêu khích Lí Vị Ương, mà về sau không có cơ hội tìm nàng so đo, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, dù sao quan chức cùng quyền thế của Lí Tiêu Nhiên đặt tại đây, không thể lật đổi Lí Tiêu Nhiên, Lí Vị Ương lại hoàn toàn không ra ngoài, bọn họ không có biện pháp gì để gây khó dễ cho Lí Vị Ương. Nhưng nếu bên trong Lí gia có thêm một vị phu nhân mới, mọi thứ sẽ khác trước, nàng ta thay phu quân quản giáo con cái thứ xuất, đó là chuyện danh chính ngôn thuận, đừng nói nàng ta năm nay mười tám tuổi, cho dù chỉ mới tám tuổi, Lí Vị Ương cũng phải ngoan ngoãn gọi người ta một tiếng mẫu thân, cho nên nói, chủ ý này của Tưởng gia thật đúng là châm biếm.



Mặc Trúc không cho là đúng: “Khoảng cách đến ngày cưới xin còn rất lâu, dù sao cũng phải chờ tang qua một năm, bằng không bên ngoài sẽ nói thế nào đây?”




Triệu Nguyệt và Bạch Chỉ liếc nhìn nhau, tuy không biết trên thư viết gì, nhưng rõ ràng không phải chuyện tốt, ai ngờ Lí Vị Ương đột nhiên nở nụ cười: “Mặc kệ bọn họ, ăn điểm tâm trước đi.” Hiển nhiên không đặt chuyện đó vào mắt, lúc này những người khác mới yên lòng.



Lí Vị Ương đến Hà Hương viện, lão phu nhân đang nói chuyện với phu nhân Quốc công, Lí Vị Ương liếc mắt đánh giá phu nhân Quốc công, thấy bà mặc một thân áo bào gấm hoa văn chữ Thọ màu xanh, cổ tay gắn hai đường viền, lưng thẳng, cổ hơi ngửa ra phía sau, bộ dáng hiền lành cao quý. Bà ngưng thần quan sát Lí Vị Ương, sau đó cười nói: “Phu nhân thông gia đúng là có phúc khí, cháu gái ai cũng trưởng thành rồi.”



Nhị phu nhân, Lí Thường Như, Lí Thường Tiếu đều hầu hạ bên cạnh, Lí Vị Ương đương nhiên cũng phải đứng cùng bọn họ, nhưng lão phu nhân lại vẫy tay với nàng: “Đến đây, ngồi ở chỗ này.”



Đây là ân sủng rất cao, thể hiện địa vị của Lí Vị Ương trong các cháu gái rất đặc biệt, phu nhân Quốc công nheo mắt lại, nhìn biểu cảm mọi người, phát hiện đều là dáng vẻ đương nhiên, trong lòng hơi chấn động.



Tưởng Đại phu nhân bên cạnh tuy hiện giờ đã bốn mươi tuổi, nhưng vẫn toả sáng như trước, xinh đẹp đoan trang, mà vẻ mặt của bà so với phu nhân Quốc công thì khiêm tốn dịu dàng hơn nhiều, trước mặt lão phu nhân hoàn toàn không giống như thê tử quan lớn ở biên quan, mà như vãn bối khiêm tốn mười phần. Lí Vị Ương không thấy kỳ quái, có thể làm vợ của Tưởng Húc, phần khí độ này đương nhiên phải có, bà không hề để lộ chút địch ý nào với Lí Vị Ương, mà cười rất ấm áp, đối xử giống hệt những người khác, cho nàng lễ gặp mặt rất phong phú.



Nghĩ qua là biết, tuy rằng Tưởng Đại phu nhân cũng đến, nhưng không có nghĩa là bà hoàn toàn một lòng với mẹ chồng, con dâu bao giờ chẳng không thích cô em chồng kiêu ngạo ương ngạnh, trước giờ Tưởng Đại phu nhân chỉ không thể hiện ra ngoài sự căng thẳng với Tưởng Nhu mà thôi, Tưởng Nhu có ra sao, vốn chẳng mấy liên quan đến bà, nhưng dù sao Tưởng Nhu cũng là nữ nhi Tưởng gia gả ra ngoài, bà ta chết thảm như vậy, chị dâu đương nhiên không thể thờ ơ, nếu thật sự không quan tâm, thì chắc chắn sẽ bị mẹ chồng cùng phu quân oán hận, cho nên dù thế nào bà vẫn phải đi chuyến này.



Phu nhân Quốc công cười nói: “Phu nhân thông gia, hôm nay ta đặc biệt tới tặng người đáp lễ bà.”



Bàn tay bưng ly trà của lão phu nhân hơi run lên, ly trà lệch nghiêng, cũng may không rớt nước lên tay bà, biến hoá chỉ trong nháy mắt, cuối cùng bà không thể hiện gì ra mặt, nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, ngừng động tác uống trà, lẳng lặng nói: “Tặng người nào?”



Phu nhân Quốc công chậm rãi nói: “Hôm qua ta lên núi thắp hương, thấy cháu gái mặc váy bố đang nấu nước giặt quần áo với đám ni cô, biết được con bé cầu phúc cho mẫu thân, nên cho nó biết Lí đại nhân sắp thành thân, để con bé trở về bái kiến mẫu thân mới. Con bé nhất quyết không chịu – nói là phu nhân thông gia không cho phép.”



Phu nhân Quốc công lại chạy lên núi, đúng là làm người khác phiền chán không còn gì để nói! Lão phu nhân nghiến răng, trên mặt cười tươi: “Nói gì vậy? Ta cũng sớm muốn đón con bé trở về rồi.” Phụ thân lấy vợ, Lí Trường Nhạc hẳn phải trở về, đây là chuyện không cần dị nghị, nhưng bà thật sự không muốn gặp lại nó, cho nên lão phu nhân định lừa gạt qua loa chuyện này, nói tiếp, “Chỉ có điều gần đây sự vụ bận rộn, nhất thời không để ý…”



Nhị phu nhân cũng nói theo: “Đúng vậy, gần đây trong phủ bận bịu chuyện Đại bá, thật sự không rảnh, chờ thêm vài ngày nữa nhàn nhã xuống…”



Còn chưa nói xong, Tưởng Đại phu nhân đã cười nói: “Không dám làm phiền, Trường Nhạc, còn không mau tiến vào bái kiến tổ mẫu con.”



Mọi người nghe vậy đều lắp bắp kinh hãi, nhìn về phía cửa, thấy rèm cửa vén lên, một mỹ nhân mặc trang phục trắng thuần đi đến, dung mạo thiên tiên, dáng người yểu điệu, không phải Lí Trường Nhạc còn ai?



Mắt Nhị phu nhân sắp phun ra lửa, Lí Thường Như bất giác nắm chặt khăn tay, Lí Thường Tiếu kinh ngạc, người duy nhất mặt không đổi sắc chính là Lí Vị Ương, phu nhân Quốc công đánh giá Lí Vị Ương, mà nói chuyện với lão phu nhân: “Hy vọng phu nhân thông gia không trách ta nhiều chuyện.”



Lão phu nhân nở nụ cười, cho dù tươi cười kia cứng ngắc như điêu khắc từ gỗ đá. Bà biết mình hiện tại không thể luống cuống, cho dù trong lòng không tình nguyện nhưng cũng phải duy trì sự bình tĩnh, bà không muốn cũng không thể chọc giận con hổ già phu nhân Quốc công: “Đâu có…”



Lí Trường Nhạc cúi đầu, quỳ trên mặt đất, phảng phất như vô cùng yếu đuối, từ góc độ của Lí Vị Ương, chỉ có thể nhìn thấy mấy bông hoa màu lam trên mái tóc đen tuyền của nàng ta, nhìn qua đoan trang tao nhã mà trắng trong thuần khiết, hoàn toàn không phải phong cách ngày xưa. Lí Vị Ương nhớ lại trong thư mật viết, thật ra phu nhân Quốc công đã sớm sai người đến thăm Lí Trường Nhạc, mà ẩn nhẫn một năm vẫn không hành động, trong một năm này, Tưởng gia không ngừng phái người ở lại bên cạnh Lí Trường Nhạc, không biết đang âm thầm sắp đặt cái gì, từng người Lí Tiêu Nhiên sai đi giám thị dần dần mất tích… Lí Vị Ương cũng luôn cử người nhìn chằm chằm động tĩnh trên núi, nhưng suốt một năm, tất cả tin tức đều không được truyền ra, am ni cô vốn giúp Lí gia trông chừng Lí Trường Nhạc cũng phản chiến, nguyên nhân đương nhiên là Tưởng gia thế lớn, am ni cô không dám đắc tội.



Lí Trường Nhạc làm ra chuyện đồi phong bại tục, ngoại trừ một số nhân vật cấp cao của Lí gia, ngay cả Nhị phu nhân cũng không biết, bà chỉ biết là Lí Trường Nhạc không hiểu sao bị thất sủng, đưa lên núi, hiện tại thấy nàng ta trở về, bắt đầu lo lắng. Nhị phu nhân nhìn Lí Trường Nhạc từ trên xuống dưới, hiển nhiên muốn tìm ra sai lầm trên người nàng, nhưng nhìn nửa ngày mới phát hiện xiêm y bên ngoài của đối phương màu hồng nhạt, không diễm lệ quá phận cũng không quá trắng trong thuần khiết, phải biết rằng hiện tại là thời kỳ đặc thù, kỳ tang của Đại phu nhân chưa được ba năm, không thể mặc diễm lệ, nhưng Lí Tiêu Nhiên sắp lấy người mới, cho nên không thể mặc trắng thuần, bằng không sẽ mang theo u ám, váy màu hồng nhạt của Lí Trường Nhạc bên dưới còn lộ ra quần áo tang thêu cành trúc xanh, màu trắng nhẹ, làm Nhị phu nhân mở miệng mà không thể nói gì.



“Cháu gái nghe nói lão phu nhân mang bệnh nhẹ, trong lòng sốt ruột mới chạy về.” Vẻ mặt Lí Trường Nhạc khiêm tốn, giọng nói mềm nhẹ uyển chuyển, Nhị phu nhân kinh hãi, nghe lời này, không còn giống Lí Trường Nhạc bay cao đắc ý, mà ngược lại khiêm tốn mười phần.



Tuy rằng lão phu nhân không muốn gặp con bé, nhưng trên mặt chỉ có thể mang theo nụ cười, nhưng tươi cười kia có chút không được tự nhiên: “La ma ma, còn không mau đỡ con bé dậy.”



La ma ma nâng Lí Trường Nhạc dậy, lão phu nhân nói: “Đã trở về, thì phải tu thân dưỡng tính cho tốt —— “



Còn chưa nói xong, phu nhân Quốc công đã cười nói: “Trường Nhạc đột nhiên mất đi mẫu thân, chắc chắn thấy cô đơn, ta để vài người bầu bạn với con bé, lão phu nhân hẳn không trách ta chứ.”



Ánh mắt lão phu nhân dừng trên người hai phu nhân trung niên hơi thở ổn trọng, tướng mạo bình thường nhưng có khí chất khôn khéo giỏi giang phía sau phu nhân Quốc công, hơi ngừng động tác. Theo bản năng bà nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, thấy nàng không có phản ứng gì, lập tức hiểu ra ý tưởng trong đầu nàng, giả vờ giả vịt nói: “Sao lại từ chối ý tốt của phu nhân Quốc công.”



Chuyện đã đến nước này, mọi người đều vui vẻ, ít nhất bề ngoài là thế.



Trên mặt Lí Vị Ương không có một tia biến hoá, đáy lòng lại cười lạnh, từ lúc bước vào Lí Trường Nhạc chưa từng liếc mắt nhìn mình, thỉnh thoảng nâng mắt cũng là dịu dàng hoà thuận, hơi áy náy, người ta đều nói kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, thật đúng là như vậy!



—— Lời tác giả ——



Hôm nay có người hỏi, vì sao Vị Ương tạo ra nhiều kẻ địch như vậy, thật ra, nói từ Đại phu nhân, nếu muốn không đắc tội bà ta, trừ phi Lí Vị Ương cam tâm làm quân cờ, luôn luôn nghe lời; về phần Lí Trường Nhạc, đời trước chính là kẻ thù đời này cũng sẽ không thể làm bằng hữu; về phần cặn bã nam, nếu ngươi không khuất phục hiến thân thì phải mặt lạnh đối xử, cho hắn sắc mặt tốt thì chuẩn bị lên kiệu hoa đi; về phần Tưởng gia, người ta sẽ không nhiều lời vô nghĩa với ngươi, chỉ có sáu chữ, nợ máu phải trả bằng máu; Hơn nữa mọi người còn nhắc tới Đức phi, nếu Vị Ương không thành thật làm Trắc phi, thì lăn ra xa một chút, không có lựa chọn thứ ba. Rất nhiều chuyện, đừng suy nghĩ quá sâu xa. Mọi người cứ cho rằng cúi đầu chịu thua yếu thế để lừa gạt đối phương là được rồi, mà những người này chưa chắc đã tiếp nhận, không có ai dễ bị lừa gạt hết. PS: Hôm nay ra ngoài, không kịp trả lời comment, trở về sẽ trả lời!