Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 108 : Thối rữa đến cùng

Ngày đăng: 17:17 19/04/20


Ngày hôm sau chính là ngày Lí Trường Nhạc tháo băng gạc. Lúc trước Tưởng Ngũ dùng băng gạc che giấu khuôn mặt nàng, nhưng sau khi tháo ra, không có biện pháp nào che giấu được nữa.



Cả buổi tối, Tưởng Ngũ kinh hãi không ngủ được, sợ hãi chuyện ngày hôm sau. Sáng sớm nửa mơ nửa tỉnh đột nhiên bị người khác đánh thức, nha đầu kinh hoàng đầy mặt: “Lư Công, tiểu thư… tiểu thư…”



Tưởng Ngũ nằm mơ ác mộng thấy khuôn mặt Lí Trường Nhạc, ngồi bật dậy như mộng du, bị nha đầu kia gọi cả đầu thấy đau nhức, theo bản năng hắn đưa tay sờ mặt mình, sau đó khẽ thở phào, may mắn, dịch dung vẫn còn, không biết vì sao, hắn lo lắng bị Lí Vị Ương phát hiện thân phận, hắn hơi sợ hãi thiếu nữ này, chung quy cảm thấy nếu mình bị đối phương phát hiện thân phận, nhất định không có kết cục tốt —— vội vàng rửa mặt chải đầu, hắn kiên định bước ra khỏi viện. Bởi vì hắn là nam quyến, không thể ở trong nội viện, cho nên được an bày khách phòng ở Đông Sương, lúc này hắn phải đi qua rất nhiều cánh cửa mới vào đến nội viện.



Đêm qua mưa lớn, những lá chuối xanh biếc trong viện đều buông rủ, một giọt sương sớm như châu ngọc lăn dài, tách một tiếng thanh thuý rơi xuống đầu Tưởng Ngũ, vỡ tan thành vô số vệt dài. Trong lòng hắn càng thêm căng thẳng, hận không thể lập tức quay đầu trở về, mà mắt thấy đã đến cửa, không thể tránh khỏi.



Lí Trường Nhạc thức dậy từ sớm, ăn mặc sang trọng ngồi đó, trên người áo trong màu hoa đào đẹp đẽ, váy dài ngọc lan rực rỡ tươi đẹp làm người khác không thể chuyển dời ánh mắt, khăn lụa mỏng vẫn bao quanh mặt nàng như trước, Lưu ma ma đứng bên cạnh trấn tĩnh như thường, đám nha đầu lại mặt xám như tro tàn, luôn cúi đầu.



Nhớ lại ác mộng vừa rồi, Tưởng Ngũ chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, sự sợ hãi sắp phải đi chịu chết như lưỡi dao đâm thẳng vào ngực hắn, khí lạnh xuyên suốt lên đầu, lúc đi qua cửa, một chân của hắn bị trượt, vội với tay giữ cánh cửa mới không ngã xuống.



“Các ngươi lui hết đi.” Lí Trường Nhạc ngồi ngay ngắn, nói rõ ràng từng chữ, giọng nói rất dễ nghe, như thể nàng vẫn còn vẻ đẹp lúc trước, Tưởng Ngũ đáng lẽ phải vui mừng, nhưng lúc này, hắn thật sự không cười nổi. Đám nha đầu từng người lui xuống như được đại xá, ánh mắt Lí Trường Nhạc xuyên thấu qua lớp mạng che mặt, làm hắn gần như muốn ra ngoài theo bọn họ. Hắn miễn cưỡng ngồi xuống ghế, bình trà trên bàn đã lành, xung quanh có mứt hoa quả, hạt dưa, bánh phù dung, bánh mơ, tổ yến… nhưng chẳng ái có tâm tư động vào, căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ.



Tưởng Ngũ bất đắc dĩ, rốt cuộc đi qua, cẩn thận nói: “Đệ giúp biểu tỷ tháo băng.”



Lí Trường Nhạc sốt ruột tháo mạng che mặt xuống: “Nhanh một chút!”



Tưởng Ngũ không nói gì, cầm kéo trong tay, xoạt một tiếng, cắt mở băng trên mặt nàng. Vải lụa trắng vương vô số máu từng vòng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang rất nhẹ. Tưởng Thiên không dám nhìn mặt nàng, chỉ cúi đầu, ngắm tay áo hoa rộng thùng thình. Lí Trường Nhạc sốt ruột đứng lên, đến trước gương, nhưng không ngờ rằng, nàng nhìn thấy vẫn là khuôn mặt đầy vết thương hiện ra trước mắt, nàng kinh hoảng kêu một tiếng, cầm bàn thêu, ném thật mạnh về phía gương đồng, gương đồng bị vỡ ra một mảng, Đàn Hương sợ tới mức cả khuôn mặt phát xanh, vội nói: “Tiểu thư… Tiểu thư…”



Lí Trường Nhạc quay đầu lại, như phát cuồng đập vỡ hết mọi thứ trong phòng, rất nhanh, căn phòng đẹp đẽ đã bị nàng làm tan hoang. Lưu ma ma cùng Đàn Hương hai mặt nhìn nhau, không ai dám bước lên khuyên bảo, dưới cơn thịnh nộ rất có khả năng Lí Trường Nhạc sẽ hạ lệnh lôi hai người ra ngoài đánh, mấy ngày nay, đã có ba nha đầu trong phòng vô duyên vô cớ bị đánh đến da tróc thịt bong.



Lí Trường Nhạc đập hết mọi thứ xong, đột nhiên âm u nhìn chằm chằm Tưởng Ngũ, không biết nghĩ gì, nửa khắc sau vẫn chưa mở miệng. Trong lòng Tưởng Ngũ thấy sợ hãi: “Biểu tỷ… nhìn đệ làm gì?”



Lí Trường Nhạc chậm rãi nói: “Ta nhớ, hồi nhỏ khuôn mặt đệ không như thế này? Đệ có thể cho ta nhìn mặt đệ không?”



Tưởng Ngũ nhíu mày, nhìn thoáng qua Lưu ma ma, đối phương cũng vẻ mặt mờ mịt, không biết vì sao Lí Trường Nhạc đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy.



Lí Trường Nhạc từng bước lại gần: “Ta muốn xem, đệ tháo mặt nạ xuống cho ta xem!”



Tưởng Ngũ bị giọng điệu kỳ quái của nàng làm cho da đầu run lên, đành nói: “Được! Nhưng biểu tỷ đừng phát giận nữa!” Nói xong, hắn phân phó Đàn Hương đi chuẩn bị nước cùng khăn khô, Đàn Hương nhanh nhẹn đưa tới, hắn đi vào phòng trong, qua nửa canh giờ mới đi ra, trong khoảnh khắc hắn bước ra cả căn phòng bỗng sáng bừng lên, khuônn mặt vốn có của Tưởng Thiên vô cùng tuấn tú, trời sinh có vẻ quyến rũ đa tình. So với Tứ ca của hắn, bớt đi vài phần oai hùng, lại thêm vào sự phong lưu, tuy rằng không có mắt phượng, nhưng lúc đưa mắt tuấn tú xinh đẹp tuyệt trần, phàm là người bình thường, nhìn thấy hắn chắc chắn sẽ sợ hãi vì sự diễm lệ. Đàn Hương là người thứ nhất nhìn đến ngây người, Lưu ma ma cũng rất ngạc nhiên, tuy rằng bà đã sớm biết đây là Ngũ thiếu gia Tưởng gia, nhưng Ngũ thiếu gia rất ít lộ diện ở Tưởng gia, cho nên đây cũng là lần đầu tiên bà nhìn thấy khuôn mặt hắn ở gần như vậy, ngớ người một lúc. Quay đầu lại, lập tức lo rằng Lí Trường Nhạc sẽ bị kích động hơn nữa, khuôn mặt nàng hiện tại đã bị huỷ, nha đầu xinh đẹp một chút cũng bị dạy dỗ, huống chi Tưởng Thiên có dung mạo xuất sắc như vậy.



Lí Trường Nhạc vẫn đứng tại chỗ, không hề động đậy, Lưu ma ma khẩn trương đứng lên. Đúng lúc này, Lí Trường Nhạc đột nhiên lao đến, cầm lấy tay áo Tưởng Thiên: “Tưởng Thiên, đệ có biện pháp có phải không, đệ có thể mang mặt nạ, ta cũng có thể đúng không?! Đệ đã nhìn thấy dung mạo lúc trước của ta, đệ cảm thấy ta chịu đựng được khuôn mặt này sao?! Ta không thể! Ta không thể đâu! Đúng là sống không bằng chết! Tưởng Thiên, không, Ngũ đệ, đệ cứu ta! Đệ cứu ta đi! Van cầu đệ…” Nàng gào lên, vùi mặt vào trong ngực hắn, hai tay nắm vạt áo hắn thật chặt, chặt đến mức cả người nàng hơi run lên.



Nếu là thường ngày, Tưởng Thiên nhất định sẽ rất vui mừng khi có nữ nhân ngã vào lòng, nhưng mấy ngày nay hắn tận mắt nhìn thấy sự tàn nhẫn của Lí Trường Nhạc. Tóc rụng hết, nàng ta lập tức bắt nha đầu trong viện cắt hết tóc dài, làm thành mái tóc giả xinh đẹp để đội lên đầu; có nha đầu chỉ vì đôi mắt xinh đẹp, nàng ta lặng lẽ lấy cớ móc tròng mắt người ta ra rồi đuổi đi, thậm chí còn bán vào kỹ viện hạ đẳng, mà gần đây nàng ta bị huỷ dung, cho nên không chấp nhận được nha đầu đẹp đi tới đi lui trước mặt. Lí Trường Nhạc trước đây đã biến mất rồi, thay bằng một người điên bị gợi ra nội tâm hắc ám.



Lí Trường Nhạc ngẩng đầu, từ đôi mắt long lanh như đầm nước hắn nhìn thấy khuôn mặt của mình phản chiếu trong đó, có sự dao động tuyệt diễm, nhưng xung quanh đôi mắt kia, lại rất đáng sợ, gần như có thể nói là thịt đã thối rữa, càng dựa vào gần càng dễ ngửi thấy thứ mùi tanh tưởi, hắn đã cố gắng hết sức, nhưng chỉ giữ lại được tính mạng của nàng, mà không thể loại trừ độc tố này một cách triệt để, làn da nàng nhất định không thể phục hồi như ban đầu…



Nàng cầm chặt lấy tay hắn giống như kìm sắt, hắn thở ra vì đau, nàng lại dùng tay kia túm lấy cổ áo hắn: “Ngũ đệ, giúp ta, giúp ta đi! Con tiện nhân Lí Vị Ương kia, ta không thể để nó đạt được mục đích!”



Mùi thối rữa thoang thoảng khắp người nàng làm hắn sắp nôn mửa, muốn tách ra xa, nhưng nàng giữ lấy người hắn, hai giọt nước mắt dừng trên mu bàn tay hắn, trong phút chốc hắn mềm lòng, nới lỏng tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, thở dài, dịu dàng nói: “Biểu tỷ muốn đệ làm gì?”



“Khuôn mặt kia của đệ… Đệ nhất định có thể làm ra một khuôn mặt giống y như trước! Không, phải đẹp hơn! Ta muốn trở nên đẹp hơn! Đệ nhất định có biện pháp, có đúng không!”



Tưởng Thiên lại thấp giọng nói: “Biểu tỷ bình tĩnh lại đi, đệ đã sớm nghĩ tới biện pháp này!”



Trong mắt Lí Trường Nhạc bỗng xuất hiện vô số hy vọng, Tưởng Thiên chậm rãi nói tiếp: “Khuôn mặt này của đệ, tạm thời không nói đến tiêu tốn bao nhiêu, mà quan trọng nhất là, nó không có lỗ thông khí, cho nên không thể so sánh với khuôn mặt thật, luôn dính sát vào da, mặt đệ vốn không bị sao, có thể bao trùm lên được, nhưng mặt của tỷ… Nếu đeo mặt nạ, tỷ có thể tưởng tượng ra, những vết sẹo đang đóng vảy sẽ tróc ra toàn bộ, thối rữa, mà những nơi chưa đóng vảy sẽ càng trở nên đáng sợ…”



Tưởng Thiên vừa nói vừa thương cảm: “Hơn nữa mặt nạ này, mỗi ngày nhiều nhất chỉ được đeo vài canh giờ, thời gian còn lại biểu tỷ nhất định không được dùng, chẳng lẽ biểu tỷ muốn mặt mình thối rữa toàn bộ sao? Cho dù tỷ có thể chịu được loại đau đớn tra tấn này, nhưng vết sẹo của tỷ không thể thông khí, không ngừng thối rữa, biểu tỷ phải luôn hạ nhiệt, uống thuốc, một ngày nào đó tỷ sẽ chết… Tỷ đã hiểu chưa?”



Mắt Đàn Hương mở to, cực kỳ hoảng sợ, nàng có thể tưởng tưởng ra, nếu Đại tiểu thư mang thứ này, về sau khuôn mặt sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, chẳng khác nào uống rượu độc để giải khát… Nàng vội nói: “Đại tiểu thư, không được! Nếu tiểu thư mang thứ này lên mặt, về sao mặt thối rữa ra thì làm sao? Hơn nữa Tưởng thiếu gia nói, còn có thể mất mạng đấy!”



Giọng nói Lí Trường Nhạc càng lúc càng lạnh, càng lúc càng mãnh liệt: “Ta mặc kệ! Ta tuyệt đối không cần khuôn mặt nát bấy này! Ngũ đệ, đệ giúp ta làm! Làm giúp ta ngay bây giờ!”



Tưởng Thiêp khiếp sợ nhìn nàng, hắn thật sự không thể lý giải nổi, vất vả lắm mới giữ được tính mạng, sao có thể đi thẳng vào đường chết, thật là đáng sợ, theo hắn thấy, mỹ mạo đương nhiên quan trọng, nhưng bỏ qua tính mạng để giữ lấy mỹ mạo, đây là điều hắn không làm được! Hơn nữa, trơ mắt nhìn da của mình thối rữa cũng mang tấm da giả kia lên, quả thật cố chấp đến đáng sợ! Là một nam nhân, hắn đương nhiên không thể hiểu được suy nghĩ của Lí Trường Nhạc, phải biết rằng, đối với một mỹ nữ mà nói, nàng tình nguyện bớt tuổi thọ đi mười năm hai mươi năm, cũng phải giữ lại sự xinh đẹp cùng thanh xuân của mình.



Tưởng Thiên lắc đầu: “Không! Đệ không thể làm như vậy, đây là hại tỷ! Tổ mẫu cũng sẽ không đồng ý!”



Lí Trường Nhạc lạnh lùng nhìn hắn: “Đệ không chịu?”



Tưởng Thiên lắc đầu lần nữa, nhưng đột nhiên Lí Trường Nhạc buông hắn ra, đi tới cạnh bàn, nhặt lấy mảnh vỡ bình hoa vừa bị đập nát, đặt trên cổ mình: “Nếu ta chết đi, đệ sẽ không thể giao phó với ngoại tổ mẫu! Người sẽ không tha thứ cho đệ!”


Lạch cạch một tiếng, xe ngựa lắc lư thật mạnh.



Lí Vị Ương đột nhiên mở mắt.



“Đường này hơi xóc nảy.” Lí Mẫn Đức mỉm cười, đôi mắt rạng rỡ, “Đến yến hội, nhìn thấy nhiều người đáng ghét, chỉ sợ không ăn nổi cái gì, điểm tâm vừa rồi tỷ chưa ăn được mấy miếng, số còn lại ta mang theo, có muốn ăn chút điểm tâm trước không.”



Ánh mắt Lí Vị Ương hơi mờ mịt, chậm rãi chuyển qua khuôn mặt tuấn tú thần kỳ của hắn. Nói về dung mạo, nàng đã gặp qua rất nhiều nam nhân tuấn mỹ, như Thác Bạt Chân anh tuấn mạnh mẽ, Thác Bạt Ngọc thanh lãnh trong trẻo như trăng, thậm chí ngay cả Tưởng Tứ kiêu ngạo kia, cũng được xem như mỹ nam tử bề ngoài xuất chúng, mà Lí Mẫn Đức so với bọn họ, chắc chắn là nhỉnh hơn một chút, khó trách Cửu Công chúa luôn nói, hắn tuấn tú hơn các ca ca của nàng ấy, trong nháy mắt Lí Vị Ương không hề nghĩ đến bên ngoài xảy ra chuyện gì, mà là rốt cuộc loại gia đình nào mới sinh ra được thiếu niên đậm chất như vậy.



Không đợi nàng tỉnh táo lại hoàn toàn, xe ngựa lại xóc nảy, nàng ngã vào trong lòng hắn. Theo bản năng hắn đưa tay che chở đầu nàng, đợi cho xe ổn định lại, hắn mới đỡ nàng ngồi ổn định, cười với nàng: “Không sao chứ?”



Lí Vị Ương nhíu mày, thật sự có chuyện xảy ra bên ngoài?!



Có người bên ngoài kêu: “Lí Vị Ương!”



Đó là giọng nói của Tưởng Tứ? Thần trí của Lí Vị Ương đã hoàn toàn tỉnh táo, rất nhiều người sẽ lựa chọn đường vòng, đụng phải Tưởng Tứ ở đây, chỉ sợ sẽ thêm phiền toái, theo bản năng nàng định kéo rèm xe đi ra ngoài, lại không cẩn thận làm đổ khay điểm tâm, toàn bộ điểm tâm rơi hết, Lí Vị Ương ngớ người.



Lí Mẫn Đức lại cẩn thận nâng hai tay nàng lên, lau hết những chỗ bẩn trên tay nàng.



Bên ngoài càng lúc càng ồn ào, nàng muốn kéo rèm lên xem, Lí Mẫn Đức đột nhiên đưa tay ra che khuất hai mắt nàng, nói không hề sợ hãi: “Đừng nhìn, chỉ là một con chó điên sủa loạn thôi.”



Hoá ra, lúc Lí Vị Ương nói chuyện với Mẫn Đức, Triệu Nam đã ngồi trên lưng ngựa, híp mắt lại, nhìn một nam tử cưỡi ngựa dẫn đầu gây ra va chạm, rõ ràng là cố ý gây sự! Hắn cười lạnh, ngựa xông lên, tiếp đánh nam tử kia, chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm vang lên, khi hoàn hồn, Triệu Nam lại bị Tưởng Nam ép rơi xuống đất, cả người đầy bụi.



“Thủ hạ bại tướng, dám khoe khoang trước mặt ta! Bảo chủ tử của ngươi đi ra!” Tưởng Nam lạnh lùng, cao cao tại thượng. Cẩn thận ngẫm lại, võ công của Triệu Nam rất cao, nhưng nếu nói đến kinh nghiệm thực chiến trên chiến trường, hắn kém xa đối phương!



Hộ vệ Lí gia đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này, nhìn thấy đội ngũ Tưởng Nam phô trương như thế, trong lòng tức giận, hơn nữa Triệu Nam là người có võ công cao nhất trong bọn họ, hôm nay xông lên lại bị người ta hung hăng chế nhạo, sao có thể kiềm chế sự tức giận, đồng thời giơ cao binh khí trong tay!



“Võ Uy Tướng quân! Người trong xe ngựa là An Bình Huyện chủ!” Triệu Nam từ trên đất oán hận đứng lên, phất ống tay áo, lau vết máu trên cổ tay, ánh mắt hung dữ như sói dừng trên người Tưởng Nam.



Tưởng Nam cười ha ha: “Bảo nàng ta lăn ra đây!” Hắn đương nhiên biết nàng ta ở trong xe ngựa, hắn làm vậy để nhục nhã nàng ta mà thôi.



Trên mặt Triệu Nam hiện ra tức giận vô hạn, hắn lạnh lùng nở nụ cười, hai tay khoanh lại, từ trong miệng phát ra tiếng huýt sáo, giữa đêm đen, xuất hiện một đám hắc y nhân xuất quỷ nhập thần, Tưởng Nam nhíu mày: “Đồ nhát gan, phải gọi người đến giúp đỡ sao?”



Triệu Nam cười lạnh một tiếng: “Ngươi có thể thử xem!” Tưởng Nam chỉ ỷ vào chút kinh nghiệm trên chiến trường để áp bức người khác, nhưng hai quân đối địch với cục diện hiện tại khác nhau hoàn toàn, nếu luận một chọi một, có lẽ hắn không phải là đối thủ, nhưng nếu ám vệ của chủ tử xuất động, Tưởng Nam sẽ một đi không trở lại!



Tưởng Tứ mang theo không ít người, Lí Vị Ương ở trong xe ngựa nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn loạn, bất giác nghĩ rằng bên người Tưởng Tứ có một đám hộ vệ xuất sắc, những người này chém giết trên chiến trường nhiều năm, tay nhiễm đầy máu tươi, nếu hôm nay hắn quyết tâm gây sự, tất nhiên sẽ không dễ dàng rời đi, hộ vệ Lí gia có thể chống đỡ được sao?



“Người của ta ở bên ngoài, đừng lo.” Lí Mẫn Đức nhẹ giọng cười, không hề đặt những người đó vào mắt.



“Đệ không hiểu, bọn họ không phải hộ vệ tầm thường, nếu Tưởng Tứ cố ý đến gặp ta, ta đi ra ngoài là được! Chẳng lẽ hắn còn dám giết ta?!” Lí Vị Ương lạnh lùng nàng, nàng cứ tưởng rằng trên yến hội Tưởng gia sẽ làm khó dễ, mà hiện tại Tưởng tứ lại muốn làm gì!



Lí Mẫn Đức ấn tay nàng lại: “Hắn không xứng.”



Lí Vị Ương sửng sốt trong khoảnh khắc, ánh sáng chớp tắt bên ngoài xuyên qua rèm xe, chiếu lên khuôn mặt Lí Mẫn Đức thành một tia lạnh lùng, giọng nói của hắn, có sự trào phúng trước nay chưa từng có: “Nên cho hắn biết, chỉ có cua mới đi ngang, mà con cua, một ngày nào đó chung quy phải để mặc cho người khác đàn áp.”



—— Lời tác giả ——



Biên tập: Ngươi định làm gì Lí Trường Nhạc



Tiểu Tần: Thối rữa đến cùng



Biên tập: Nam chính thì sao?



Tiểu Tần: Người qua đường đến cùng



Biên tập: Nứ chính thì sao?



Tiểu Tần: Lãnh khốc đến cùng



Biên tập: Nếu để Đậu hủ trắng yêu thầm, ngươi không biết là, thiếu niên mười hai mười ba tuổi không thể yêu đương sao



Tiểu Tần: Ta có nói với mọi người Mẫn Đức nhỏ tuổi hơn Vị Ương sao? Cho tới giờ chưa từng nói =.= Nguyên nhân cụ thể, chương sau sẽ nói.