Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 115 : Không cần nể mặt

Ngày đăng: 17:17 19/04/20


Thứ nữ hữu độc -



Lí Vị Ương ngẩn người, nâng mắt nhìn Lí Tiêu Nhiên. Nàng cứ tưởng rằng Lí Tiêu Nhiên sẽ vòng vo vài lượt, không ngờ ông ấy nói thẳng ra. Điều này có phải nói rằng, thái độ của mình với Tứ di nương làm ông ta bất an chăng.



Lí Tiêu Nhiên vẻ mặt âm trầm —— rõ ràng, tâm tình không tốt lắm. Thường Hỉ phát điên, Trường Nhạc bêu xấu trước mặt mọi người, Thường Tiếu là đồ không được việc, hiện tại nữ nhi bên người ông chỉ còn lại Lí Vị Ương, Tưởng gia đột nhiên đặt ra cửa hôn sự này, từ đáy lòng mà nói, ông thấy không vui.



“Từ sau khi mẫu thân con chết, hai nhà chúng ta khó tránh khỏi trở nên không thân thiết, nhưng mà, chung quy vẫn là người một nhà, nếu có thể nối lại tình xưa âu cũng là chuyện tốt. Đứa nhỏ Tưởng Nam kia con đã gặp qua, thiếu niên oai hùng, thông minh quả cảm, tuy bệ hạ huỷ bỏ quân công của nó, nhưng Tưởng gia vẫn còn đây…”



Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn ông, lần đầu tiên ngắt lời Lí Tiêu Nhiên: “Phụ thân, người có ý gì!”



Nàng chưa từng chán ghét người nam nhân này như vậy.



Lúc trước ở thôn quê, ông ấy không quan tâm đến mình, nàng cũng chưa bao giờ trách cứ ông. Nhiều năm trôi qua, bên người ông tất nhiên có thêm kiều thê mỹ thiếp, nữ nhân thành đàn, đổi là người khác cũng sẽ không muốn nhớ đến một người con rất có khả năng khắc ông, đây là chuyện thường tình của con người, Lí Vị Ương không có cảm tình gì với ông, tất nhiên sẽ không khổ sở, dù sao cứ coi ông là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng từ sau khi nàng trở về, ông ấy đối xử với nàng không thể nói là tốt, cũng không bài xích nàng, hãm hại nàng như Đại phu nhân, theo Lí Vị Ương thấy điều này tạm xem như là ở chung hoà thuận, nàng cho rằng, giữa cha và con gái, ít nhất có chút tình cảm.



Nhưng hôm nay, nàng đột nhiên ý thức được, con người Lí Tiêu Nhiên hoàn toàn máu lạnh. Ông ta cũng thấy áy náy, cũng thấy bất an, cũng có thương tiếc, nhưng vì địa vị của mình, vì quyền vị của mình, nữ nhi, thê tử tất cả sẽ chỉ là đá kê chân cho ông ta.



Đúng vậy, ông ấy căm hận Tưởng gia, nhưng hiện tại ông không nắm chắc sẽ cho đối phương một kích trí mạng, cho nên, ông chuẩn bị đưa mình sang làm vật hy sinh, để Tưởng gia được xả giận. Tương lai chờ có cơ hội, ông sẽ không nể tình chút nào trừ khử kẻ địch của mình, nhưng mà đến lúc đó, sợ rằng nàng đã trở thành một đống xương trắng rồi. Tuy Lí Vị Ương không nghĩ rằng đám người Tưởng gia có thể làm gì mình, nhưng nàng cũng không có ý định lấy bản thân ra để báo thù, loại hành vi cực kỳ ngu xuẩn này, nàng không bao giờ làm!



Lí Vị Ương cẩn thận nhìn biểu cảm của Lí Tiêu Nhiên, một lát sau mới cười lạnh.



“Phụ thân, người đã quên tân phu nhân vào cửa thế nào rồi sao? Tưởng gia bài cũ lặp lại, người cứ thế vui vẻ chịu đựng?”



“Lí Vị Ương!” Lí Tiêu Nhiên bị đụng đến chỗ đau, ly trà trong tay bỗng giơ lên, gần như muốn đập xuống đất, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cười như có như không của Lí Vị Ương, ông ý thức được, cưỡng ép là không thực hiện được.



“Nha đầu, con là nữ nhi ta sinh ra, phụ thân đương nhiên hy vọng con có thể tìm được cửa hôn nhân tốt, đáp ứng chuyện hôn sự này bản thân ta không đau lòng sao? Mà nếu con cho rằng, chuyện gì cũng có thể dựa theo sở thích của mình, thì ta đã hoàn toàn nhìn lầm con rồi. Ta biết Tưởng gia muốn lấy con qua, tất nhiên không có tâm tư gì tốt, nhưng phụ thân tin rằng với bản lĩnh của con, nhất định có thể nắm chắc được phu quân trong tay, để hắn không thể làm xằng làm bậy, hơn nữa hôn sự của con do thánh thượng làm chủ, ai cũng không thể bác bỏ, đến lúc đó bọn họ phải kính con ba phần, có thể làm gì con đây?” Ông giảm giọng nói, “Phụ thân cũng sẽ làm chủ cho con, không để cho người ta bắt nạt con, chỉ cần một ngày ta còn ngồi trên vị trí Thừa tướng, thì ngày đó bọn họ không dám động đến con!”



Ông thấy sắc mặt Lí Vị Ương lạnh nhạt, cho rằng nàng đã thả lỏng tâm tình, lại khuyên: “Ta biết con còn nhớ mấy chuyện mẫu thân đã làm, mà người ta đã chết, cần gì phải ghi hận nữa? Con là nha đầu thông minh, phải biết Lí gia và Tưởng gia là quan hệ đánh gãy xương cốt còn liền gân, ngày đó trên yến hội, nếu ta không cầu xin cho bọn họ, thì ai cũng sẽ đâm chọc sau lưng ta, nói ta vong ân phụ nghĩa, quên ân tình năm đó của Tưởng Quốc công… Hai nhà đang giao hảo như vậy, chỉ vì Tưởng Nhu mà căng thẳng, không ai muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra, thừa dịp chuyện này để nối lại tình xưa, đối với hai bên đều có lợi. Con cho rằng người ta lấy con về là để tra tấn con? Vậy thì xem nhẹ Tưởng Húc rồi, hắn chỉ là nhờ qua con để giao hảo với chúng ta, cúi đầu với chúng ta thôi…”



Ánh mắt Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn đối phương, trong lòng càng lúc càng khinh thường ông. Chuyện đã nháo loạn đến mức này, mà vẫn không muốn trở mặt với Tưởng gia, trong lòng ông, quả nhiên tất cả mọi thứ đều đứng sau lợi ích chính trị… Đúng vậy, Lí Tiêu Nhiên nói mấy câu trên yến hội có khả năng đã làm Tưởng Húc ý thức được, hiện tại trong lòng Hoàng đế Lí Tiêu Nhiên có sức ảnh hưởng rất lớn, mà xử phạt của Hoàng đế với Tưởng gia, cũng làm Lí Tiêu Nhiên hiểu ra mình không có biện pháp lập tức làm gì Tưởng gia, vì thế, hai người kia chuẩn bị giao hảo lại với đối phương. Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, hoá ra vừa rồi Tứ di nương đến không phải để thăm dò, mà Lí Tiêu Nhiên lộ ra cho nàng biết trước. Đương nhiên Tứ di nương cũng tưởng dùng tin tức như vậy để trao đổi có lợi với mình, các nam nhân định lấy hôn nhân để thoả hiệp nối lại tình xưa, các nữ nhân lại cho rằng đó là biểu thị cho lời tuyên chiến, ha ha, đúng là lý giải hoàn toàn bất đồng.



Lí Vị Ương cười nhẹ: “Phụ thân, chuyện trên triều đình tạm thời không nói đến, mẫu thân dù sao cũng là trưởng nữ Tưởng gia, cái chết của bà ấy Tưởng gia vốn đổ lên đầu con, hiện tại bọn họ rao to muốn con gả qua, có lẽ Đại cữu cữu muốn nối lại tình xưa, nhưng đối với phu nhân Quốc công mà nói, mất đi con gái ruột thịt lại cầu lấy một thứ nữ, nếu nói không phải có ý định trả thù, thật sự không ai tin tưởng.” Giọng điệu của nàng rất bình tĩnh, “Chẳng lẽ phụ thân cảm thấy, chỉ cần hy sinh một mình con, ân oán giữa hai nhà có thể tan thành mây khói sao?”



Mày Lí Tiêu Nhiên nhíu chặt, tức giận đến phát run, cơ bắp bên miệng giật giật, “Vị Ương, sao con không hiểu chuyện như vậy! Phụ thân nói nhiều với con thế, còn không phải bởi vì coi trọng con! Nếu như bọn họ nhìn trúng Thường Tiếu, ta lập tức đưa qua đó!”



Lí Vị Ương chỉ cười không nói gì, Lí Tiêu Nhiên càng tức đến cả người phát run, tươi cười của nàng lại càng thong dong.



Lí Tiêu Nhiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lí Vị Ương, đột nhiên cảm thấy rụt rè đi.



Nếu trở mặt, lục lại chuyện cũ để nói, chỉ sợ mất nhiều hơn được, tính tình Lí Vị Ương không phải ông hoàn toàn không biết, một nha đầu dám đến trước mặt Hoàng đế nhận thưởng, ông còn trông cậy con bé cúi đầu với ông sao, quả thật là nói nhảm. Hoàng đế cũng đặc biệt nói nha đầu kia dám nghĩ dám làm, không phải tầm thường, huống chi là mình.



Đáng tiếc, Vị Ương không phải là con trai. Bằng không, đứa nhỏ như vậy đặt trong quan trường, mình lại chỉ điểm một hai, nhất định có thể làm ra sự nghiệp. Lí Tiêu Nhiên bắt đầu mềm mỏng xuống: “Tưởng gia còn nói một ý —— phu nhân Quốc công bệnh rất nặng, không biết sống được lâu nữa, tuy Tưởng Nam xếp thứ tư, nhưng các ca ca của hắn tương lai đều bổ nhiệm nơi khác, về sau thê thiếp cũng sẽ dẫn qua, không ở lại Kinh đô, chờ con để tang sau một năm, Tưởng gia sẽ lấy con qua cửa. Đến lúc đó, chỉ cần con xử lý thoả đáng, Tưởng gia chính là của con.”



Lí Vị Ương quả thực muốn cười ra tiếng, Tưởng gia đây là có ý gì? Hừ, giao cho nàng chủ trì, cho dù lão phu nhân chết đi, còn có Đại phu nhân, bà ta sẽ dung thứ cho một đứa thứ xuất hô mưa gọi gió ở Tưởng gia sao? Ý tưởng này, đúng là nói nhảm.



“Cửa hôn sự này, liên quan đến thể diện của mọi người Lí gia, vì Lí gia giành được lợi ích chính trị lớn nhất, là nghĩa vụ của mỗi người trong Lí gia. Tạm thời bất luận con nghĩ thế nào, cửa hôn sự này, ta đã đáp ứng rồi. Hai ngày nay bệ hạ đang tức giận, chờ vài hôm nữa người hết giận, ta sẽ tiến cung xin ban hôn. Một năm sau hết hiếu kỳ, hai đứa lập tức thành hôn, ta tin, bằng vào thủ đoạn của con, nhất định biết điều tốt trong chuyện này.” Giọng nói Lí Tiêu Nhiên chắc chắn, không có ý thương lượng, tuy âm điệu ôn tồn nhưng thực ra lại sắc bén lạnh lùng tựa băng.



Lí Vị Ương không kiêu ngạo không sốt ruột, chỉ thản nhiên nhấp một ngụm trà, mỉm cười: “Phụ thân, trên đời này chung quy không có bữa cơm ăn không phải trả tiền.”



Lí Tiêu Nhiên ngẩn ra.



“Quyết định của phụ thân, con gái đương nhiên có thể lý giải. Nhưng con vẫn cự tuyệt —— “



Lí Tiêu Nhiên nhìn nàng: “Bởi vì sợ hãi?”



“Sợ hãi? Không, phụ thân đại khái không biết, lúc con bị đưa về nông thôn đã chưa từng sợ, lúc bị thôn phụ đánh đòn chưa từng sợ, lúc ăn mặc đói rách chưa từng sợ, bị mẹ cả gây khó dễ trưởng tỷ hãm hại chưa từng sợ, thậm chí lửa cháy đến chân mày, con cũng chưa từng sợ một lần, một Tưởng gia, cho dù cả nhà đều là lang sói, con cũng không chút e sợ! Nhưng mà, thời cơ Tưởng gia tới cửa cầu hôn, lại chọn rất tinh diệu.” Tươi cười của Lí Vị Ương, giống như mặt hồ kết băng mỏng, toả khí lạnh ra bên ngoài, “Đáng lẽ hiện tại đang bị Hoàng đế trách cứ phải đóng cửa suy nghĩ, mà lập tức sai người đến cầu hôn, thật sự có chút không hợp lẽ thường.”



Lí Tiêu Nhiên bị nói trúng nghi hoặc trong lòng, ban đầu, ông cũng từng nghi ngờ, muốn cầu hôn, sớm hơn không tới, muộn hơn không lại, cố tình chọn lúc này…



“Người không biết còn tưởng Lí gia to gan lớn mật, ngay cả người bệ hạ muốn trừng trị cũng dám bám vào.” Lí Vị Ương tiếp lời.



Lí Tiêu Nhiên lập tức biến sắc.



“Hiện giờ bệ hạ thường xuyên tu đạo trong cung, rất nhiều chuyện phải giao cho Thái tử quản lý, trước giờ Tưởng gia ỷ vào quân công, cây lớn rễ sâu, không phải nương nhờ ai, nhưng hiện giờ đã khác rồi, bọn họ vừa mới bị chèn ép, rất cần một người nói đỡ trước mặt bệ hạ, hoặc là nói, cần một người tương lai có thể làm Hoàng đế. Hiện tại bọn họ muốn kết thông gia với phụ thân, hàm nghĩa bên trong, tinh diệu đến làm người khác thấy sợ hãi!”



Đầu quân vào phe Hoàng tử là mánh lới quen dùng của các thế gia, Lí gia không coi trọng Thái tử, đây là chuyện Lí Vị Ương rất rõ ràng, Lí Tiêu Nhiên càng tin rằng Hoàng đế sẽ truyền long ỷ cho Thất Hoàng tử, nhưng đối với Tưởng gia mà nói, nếu bước vào trận doanh của Thác Bạt Ngọc, cũng không thể áp đảo La Quốc công người ủng hộ đáng tin cậy của Thác Bạt Ngọc, Thác Bạt Ngọc nhất định sẽ trao toàn bộ binh quyền cho bọn họ! Tưởng gia căn bản không có chỗ để đứng! Nhưng Thái tử thì khác, trận doanh của Thái tử, rất thiếu quân bài quyền quý như Tưởng gia.




Nhị phu nhân đứng trên bậc thềm, khuôn mặt thuần khiết không chút phấn son, phong thái tự nhiên như ngọc, vừa nhìn thấy hắn, lập tức chạy tới giữ chặt tay hắn: “Trở về đúng lúc! Buổi chiều con vừa mới đi, bệnh tình tổ mẫu con lại nặng thêm! Mau đi xem!”



Tưởng Thiên lắp bắp kinh hãi, chạy nhanh vào phòng, phát hiện mọi người đều vây quanh, Đại ca hắn Tưởng Hải cùng Hàn thị, Tứ ca Tưởng Nam, người đứng bên giường cau mày vuốt râu là Đại bá phụ Tưởng Húc, hầu hạ bên người là thím hắn Đại phu nhân, hiện giờ cũng vành mắt đỏ ửng, phu nhân Quốc công sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, dáng vẻ hấp hối.



Tưởng Húc vừa nhìn thấy hắn, một câu trách cứ đang định ra khỏi họng, mà suy nghĩ, chung quy kìm xuống, lạnh lùng thản nhiên nói một câu: “Trở về là tốt rồi.”



Phu nhân Quốc công gọi một tiếng: “Nhu nhi.” Cũng đã mở mắt.



Tưởng Thiên không dám nói gì, bước nhanh lên, nắm lấy cánh tay gầy như củi khô của phu nhân Quốc công, liếc mắt đã thấy tổ mẫu vốn tinh thần quắc thước đã tóc bạc đầy đầu dung mạo tiều tuỵ, đâu còn bộ dáng năm xưa, giọng nói hơi run run.



Phu nhân Quốc công cố sức gật đầu liên tiếp, nhưng một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời, chỉ từ cổ họng phát ra vài tiếng không rõ ý, Tưởng Thiên vội lau lệ lại gần miệng lão phu nhân, nghe thấy bà run run nói đứt quãng một câu: “Nhu nhi…” Bàn tay vốn không có cảm giác đúng lúc này nắm thật chặt, dùng sức nắm lấy tay Tưởng Thiên: “Nhu nhi ——” vừa mới dứt lời, bỗng dưng mồ hôi lạnh chảy ra, mắt mở to nhắm lại, mọi người đang ngồi rối loạn, Tưởng Thiên vội xem mạch: “Tổ mẫu chỉ ngất đi—— không có chuyện gì!” Nói xong lập tức sai người lấy hòm thuốc hắn hay dùng lại, dốc sức châm cứu, lát sau mới làm phu nhân Quốc công thở ra một hơi, sắc mặt dần hồng hào, chỉ còn hơi thở suy yếu, mọi người mới yên lòng.



Sao tổ mẫu lại gọi tên Đại cô… Tưởng Thiên nhìn thoáng qua thấy sắc mặt mọi người như bầu trời mây đen mù sương, Đại phu nhân rút khăn tay bắt đầu cúi đầu nước mắt ròng ròng, những người còn lại mặt mang bi thương, chỉ có Tưởng Nam giận dữ.



“Thiên nhi, rốt cuộc tổ mẫu con bị sao?”



Tưởng Thiên lắc đầu, phu nhân Quốc công như cây đèn trước gió, phỏng chừng chỉ kéo dài được một năm rưỡi.



Tưởng Húc phẫn nộ quát: “Nghiệp chướng, ngươi đã nghe chưa! Đều tại ngươi hại tổ mẫu thành thế này!”



Tưởng Thiên kinh hoảng, tưởng rằng phụ thân nói mình, sợ tới mức quỳ lạy, lại nghe thấy Tưởng Nam tức giận nói: “Phụ thân, con chỉ không đồng ý lấy đồ tiện nhân kia, con sai chỗ nào! Mọi người muốn báo thù, tuỳ tiện dùng biện pháp gì là được, đáng để con bồi cả đời sao?!”



Đại phu nhân vội vàng kéo hắn lại, thấp giọng khuyên bảo: “Ai bảo con sống cả đời với nàng ta! Lão phu nhân chỉ muốn tính mạng nàng ta, đến lúc đó lại chọn cho con một mỹ thê bồi thường —— “



“Mọi người điên cả rồi!” Tưởng Nam chạy rời đi.



Tưởng Húc thở dài, Đại phu nhân dịu dàng khuyên: “Lão gia, biện pháp này đúng là quá mức hoang đường, sao lại lấy chuyện chung thân của Nam nhi ra nói giỡn?”



Tưởng Húc lắc đầu: “Lệnh mẫu thân, ta có biện pháp nào nữa?” Ông cũng cảm thấy đúng là không nói lý, sao có thể sử dụng hôn sự của con trai để làm công cụ báo thù? Nhưng phu nhân Quốc công cố ý muốn thế, làm ông không biết nên làm gì! Chuyện như vậy, đúng là mới nghe lần đầu! Chỉ có thể nói, mẫu thân luôn canh cánh cái chết của muội muội trong lòng, phải tận mắt nhìn thấy Lí Vị Ương chết đi mới được! Dù sao, đám hỏi với Lí gia, cũng có ưu việt rất lớn… Đương nhiên, đây là nguyên nhân để ông gật đầu.



Cho nên, cửa hôn sự này, chắc chắn phải làm.



Khoanh tay đứng trên hành lang, gió đêm thổi tới, toàn bộ sân viện bao phủ trong bóng đêm, giọng nói của Tưởng Nam mang theo ba phần lạnh băng: “Ngươi đột nhiên về làm gì?”



“Đương nhiên có chuyện quan trọng.” Tưởng Thiên thở dài: “Xem ra huynh không đồng ý lấy Lí Vị Ương.”



Tưởng Nam cười lạnh một tiếng, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt thanh lệ kia, nhưng rất nhanh hắn nhớ đến hôm đó Võ Hiền phi chết, nghĩ qua cũng biết, là Lí Vị Ương động tay động chân. Về phần trận ám sát lúc sau, hắn không nghĩ rằng Lí Vị Ương có bản lĩnh làm ra hành động lớn như vậy, nhưng chắc chắn có liên quan đến nàng, bởi vì chuyện đó rõ ràng không phải vì ám sát Hoàng đế, mà là để lật đổ Tưởng gia, đương nhiên nhiều năm qua kẻ địch của Tưởng gia không ít, mà trực giác của Tưởng Nam nói rằng Lí Vị Ương nàng có liên quan.



Đôi khi, trực giác của Tưởng Nam rất nhạy bén.



“Ở điểm này hai người có chỗ giống nhau —— tối thiểu đều không đồng ý kết thân.” Tưởng Thiên than thở.



Tưởng Nam quay đầu lại thật mạnh: “Ngươi nói cái gì?”



Giờ khắc này, Tưởng Thiên nhìn đến ánh mắt như ăn thịt người của Tưởng Nam, hắn lập tức phát hoảng, lúng túng nói: “Hôm nay đệ đến chính vì nói chuyện này, nàng ta nói với đệ nếu có thể làm thuốc nhìn có vẻ như bệnh nặng thì có thể dùng cớ mắc bệnh hiểm nghèo để từ chối cửa hôn sự này, như vậy cũng tốt, dù sao huynh cũng không đồng ý lấy nàng ta!”



Tưởng Nam sắc mặt âm trầm bất định, Tưởng Thiên cảm thấy rất kỳ quái, nhìn dáng vẻ Tứ ca hắn có vẻ thật sự không đồng ý lấy Lí Vị Ương, mà lúc này hắn nói đến biện pháp như vậy, Lí Vị Ương tình nguyện thanh danh bị tổn hại cũng không đồng ý gả cho Tứ ca, Tứ ca hẳn đã được gãi đúng chỗ ngứa mới phải, vì sao biểu cảm như bị nhục nhã —— chẳng lẽ, Tứ ca hắn thật sự coi trọng đối phương, chỉ ngại thể diện mới không hạ thấp bản thân? Tưởng Thiên thật thông minh, bỗng chốc đoán được mấu chốt.



Ha ha, thế này thật náo nhiệt!



“Tứ ca, huynh nói thuốc này, cho nàng ta không?” Tưởng Thiên hỏi dò.



Tưởng Nam cười lạnh một tiếng: “Cho! Vì sao không cho! Cho thể diện nàng ta không cần, ta đây sẽ khiến ngay cả thiếp nàng ta cũng không được làm!” Cho tới giờ chỉ có hắn không cần Lí Vị Ương, tuyệt đối không thể có nữ nhân không cần hắn! Lí Vị Ương đúng là ăn gan hùm mật gấu, nàng đã không muốn gả cho hắn làm chính thê, hắn sẽ khiến nàng không kịp hối hận! Trong lòng Tưởng Nam, xoay chuyển suy nghĩ, rất nhanh, bờ môi lộ ra nụ cười cực kỳ lạnh lẽo.



—— Lời tác giả ——



Hôm qua ta có đề cập đến một ý kiến có tính kiến thiết, để Vị Ương đi phá huỷ Tưởng gia



Sau đó biên tập nói: Dám gả Lí Vị Ương cho Tưởng Nam, nửa đêm ta lập tức bò từ trong máy tính ngươi ra!



Vậy nên, ngày hôm qua lúc nửa đêm, vừa mới đóng máy tính chuẩn bị đi ngủ, phát hiện nó tự động restart, đang rợn hết cả tóc gáy…



Sau đó sau đó sau đó, ta đột nhiên nhớ ra, hình như —— mình ấn nhầm restart mà không phải tắt máy…