Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 120 : Đối tượng công kíc

Ngày đăng: 17:17 19/04/20


Người đầu tiên phản ứng lại là Tưởng Húc, sắc mặt ông khó coi cực độ, rống lớn: “Thái y! Nhanh đi mời thái y!” Lúc này ông bất chấp Thái tử đang kinh hoảng, càng không thể bận tâm đến khách nhân đông đảo.



Thái tử ngây người tại chỗ, trên mặt vẫn vương vô số máu, cho đến khi Thái tử phi bên cạnh đưa khăn hắn mới giật mình tỉnh táo, quay đầu liếc mắt nhìn Thái tử phi, rồi xoay người đỡ Thứ phi Tưởng Lan trắng bệch cả mặt: “Lan nhi, đừng sợ!”



Sắc mặt Tưởng Lan chưa bao giờ tái nhợt như thế, đẩy Thái tử ra bước nhanh về phía trước, run run quỳ rạp xuống trước mặt phu nhân Quốc công.



Lí Vị Ương nhìn cảnh này, vẻ mặt biến thành kỳ quái, có thể nói là trào phúng lại như cảm khái, người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy nàng bị kinh hoảng cho nên nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Chuyện xảy ra trong đại sảnh như một vở kịch, mà nàng đứng đó, thản nhiên xem diễn, từ đầu đến cuối chỉ có cảm giác bình tĩnh đến dị thường.



Tưởng Húc phái người tìm Tưởng Thiên khắp xung quanh, nhưng không có kết quả gì, Tưởng Thiên như bốc hơi khỏi nhân gian, chưa từng xuất hiện ở thọ yến của tổ mẫu. Bất đắc dĩ, ông vội vàng gọi Thái y, mọi người trong đại sảnh hai mặt nhìn nhau, bất giác vây quanh, mật độ người dày đặc làm Lí Vị Ương thấy trong không khí có cảm giác áp bách, làm người khác chán ghét, nàng lui về phía sau một bước.



“Không sao chứ?” Có giọng nói đột nhiên truyền đến.



Lí Vị Ương quay đầu, Lí Mẫn Đức đã lướt qua mọi người đi tới cạnh nàng, trên mặt lộ ra sự thân thiết.



Lí Vị Ương lắc đầu, mắt lại hướng về phía đám người. Người Tưởng gia vây quanh ghế bành, người ngoài không thể tới gần, mà Lí Trường Nhạc đang hoang mang rối loạn, cực kỳ luống cuống.



Lời nói của Lưu Thái y truyền qua từng lớp người: “Tưởng đại nhân nén bi thương, lão phu nhân đã không còn hơi thở…” Trong tầm mắt lập tức xuất hiện khuôn mặt nổi giận của Tưởng Húc, Tưởng Hải quát lớn: “Lưu Thái y, ông đừng nói bậy, tổ mẫu ta vừa rồi còn đang êm đẹp khoẻ mạnh!”



Lưu thái y nghe vậy, sắc mặt cũng không tốt cho lắm, đối với một đại phu mà nói, không có gì nhục nhã hơn có người chất vấn y thuật của ông, ông giấu bàn tay giận run dưới áo, lớn tiếng nói: “Đại công tử, không còn hơi thở chính là không còn hơi thở, ta có thể nói dối được sao! Nếu Đại công tử không tin tự mình đến xem là được, ngay cả mạch đập cũng không có!”



Tưởng Húc nghe nói mẫu thân đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, chỉ cảm thấy một hơi nghẹn ở ngực, không thể nói ra lời, còn những người khác càng trợn mắt há mồm, vạn lần không ngờ, rõ ràng ngày lành đại thọ sáu mươi, vừa rồi còn nhìn thấy lão phu nhân khí thế mười phần, thân thể vững vàng, sao một lát sau đã tắt thở?!



Tưởng Lan đột nhiên bi thương: “Tổ mẫu! Tổ mẫu! Rốt cuộc sao thế này! Vừa rồi còn khoẻ mạnh, đột nhiên lại mất đi!”



Thái tử nhìn thấy Thứ phi yêu quý bi thương đầy mặt thì đau lòng vô cùng, vội vàng lo âu nói: “Lưu Thái y, rốt cuộc phu nhân Quốc công bị bệnh gì, sao đột nhiên nôn ra máu, tức khắc tắt thở?” Hắn đã lau máu trên mặt nhưng sắc mặt không hề tốt hơn.



Tưởng Hải vội vàng nói: “Lưu Thái y, mất ngày trước tổ mẫu ta bị phong hàn, có một lần bệnh thật nặng, chẳng lẽ là vì thế—— “



Lưu thái y lắc đầu nói: “Không, đây không phải là chứng bệnh cảm nhiễm phong hàn bình thường…”



Lí lão phu nhân nhìn xa xa, cảm thấy càng lúc càng không đúng, tim đập thật mạnh, trong lòng bỗng thấy có điều không lành. Phảng phất như để chứng minh lời bà, câu tiếp theo của Lưu Thái y là: “Thực ra, phu nhân Quốc công trúng độc.”



Tưởng Húc nghe vậy, sắc mặt đại biến: “Trúng độc?”



Lưu thái y gật đầu, lấy ngân châm, thí nghiệm với máu phu nhân Quốc công phun ra, giơ ngân châm lên cho mọi người nhìn thấy, giữa những kẽ răng nói ra từng câu chữ lạnh lẽo: “Phu nhân Quốc công đúng là trúng độc mà chết.”



Mọi người thấy đầu ngân châm dần dần biến thành màu đen.



Tưởng Húc nhắm mặt lại thật chặt, lòng bàn tay phủ đầy mồ hôi lạnh, trong đầu hai chữ không ngừng quay cuồng, chính là —— trúng độc! Không ngờ là trúng độc! Rốt cuộc ai có lá gan lớn như vậy! Dám hạ độc trong thọ yến!



Mọi người hai mặt nhìn nhau, phu nhân Quốc công là nhất phẩm phu nhân, lại là vợ cả Tưởng Quốc công, Thái hậu tự mình hạ chỉ muốn mọi người đến mừng đại thọ sáu mươi của bà, mà không ngờ trên thọ yến, phu nhân Quốc công vốn khoẻ mạnh vô cùng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân trúng độc. Sự kiện này dâng lên hàng ngàn hàng lớp sóng to gió lớn, một khi thẩm tra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất rộng. Mà bọn họ đứng tại đây giờ khắc này, tận mắt nhìn thấy mọi chuyện phát sinh, nhất định không thể không quan tâm đến!



Trong khoảnh khắc, trước khi mưa to gió lớn ập đến, Tưởng Lan khóc không thành tiếng: “Thái tử điện hạ! Cầu xin người làm chủ cho tổ mẫu!”



Quả nhiên, Thái tử nghe vậy tức giận đập bàn: “Đúng là buồn cười! Là ai? Là ai có gan hạ độc phu nhân Quốc công? Nhất định phải tra cho rõ, bắt lấy hung thủ!”



Một câu ra lệnh, mọi người lập tức ồ lên.



Kinh Triệu Doãn và Hình bộ Thượng Thư bước ra, Diêu Trường Thanh nói: “Điện hạ, chuyện này cần nhanh chóng bẩm báo lên bệ hạ, hơn nữa phong toả toàn bộ Tưởng gia, phòng ngừa hung thủ giết người bỏ trốn!”



Đồ ăn thức uống của Tưởng lão phu nhân đều có người chuyên trách, tuyệt đối không phát sinh chuyện ăn nhầm sinh ra trúng độc, tất cả mọi người cảm thấy, đây nhất định là mưu sát, còn là mưu sát khiêu khích Thái hậu và bệ hạ, các ngươi không phải gióng trống khua chiêng ăn mừng sinh nhật Tưởng phu nhân sao, xem kết quả hiện tại đi?! Có thể thấy, Hoàng đế chắc chắn tức giận cùng cực.



Thái tử gật đầu: “Người đâu, lập tức tiến cung bẩm báo phụ hoàng, hơn nữa phong toả toàn bộ Tưởng gia, Trương đại nhân, Diêu đại nhân, mời hai vị thẩm vấn thật kỹ cho ta, nhất định phải tra ra manh mối!”



Hình bộ Thượng Thư Trương Huy sắc mặt ngưng trọng, liếc mắt với Liêu Trường Thanh, đồng thời lên tiếng: “Dạ.”



Bên kia, Lí Mẫn Đức một mực yên lặng nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh, nhẹ giọng: “Ta thấy trong vòng nửa khắc nơi này không nháo loạn xong được.”


Lí lão phu nhân là người đầu tiên phản đối: “Chuyện này không được, đâu ra đạo lý tiểu thư đại gia bước vào nha môn!”



Tưởng Húc mặt như sương giá cất lời: “Lí lão phu nhân, chuyện này liên quan đến tính mạng mẫu thân ta! Nếu như các người không chịu đưa ra một lời công đạo, chúng ta chắc chắn không từ bỏ ý định!”



Thái tử cũng lộ vẻ khó xử: “Như vậy xem ra phải phiền toái An Bình Huyện chủ cùng Diêu đại nhân về nha môn.”



Nha môn Kinh Triệu Doãn người bình thường có thể đi vào sao? Lí Vị Ương là tiểu thư khuê các, lại là An Bình Huyện chủ, nếu nàng đi vào nha môn, cho dù có thể bình an đi ra cũng biến thành trò cười toàn kinh đô. Thác Bạt Ngọc nhíu mày, đang định nói hộ cho Lí Vị Ương nhưng hắn lại nghe thấy Lí Vị Ương mở miệng trước.



Lí Vị Ương đối mặt với tầng lớp áp bức, chậm rãi nói: “Đại tỷ thật sự muốn tra ra người hại chết ngoại tổ mẫu sao?”



Lí Trường Nhạc sắc mặt lạnh như băng: “Đấy là điều đương nhiên, ta tuyệt đối sẽ không để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”



Lí Vị Ương cười như có như không, Lí Trường Nhạc bất giác tức giận. Ánh mắt Lí Mẫn Đức bên cạnh lại biến đổi, cuối cùng trầm lắng thành vực sâu không thấy đáy, chậm rãi nói: “Đại tỷ đã muốn như thế, ta có một ý kiến hay.”



Tất cả mọi người nhìn về phía vị Lí Tam công tử tuấn mỹ đến mức làm người khác không dám nhìn thẳng, ánh mắt hắn so với tuyết giữa mùa đông còn lạnh hơn: “Chỉ cần khám nghiệm tử thi thì có thể tra ra càng nhiều manh mối, thì sẽ không cần phụ thuộc vào cái gọi là mứt táo, mà có thể tiến thêm một bước biết phu nhân Quốc công rốt cuộc trúng độc ra sao, cùng với là ai hạ độc.”



Sắc mặt Lí Trường Nhạc trắng bệch, cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, lớn tiếng nói: “Không thể!”



Một tiếng này khiến Tưởng Tam công tử Tưởng Hoa chú ý, đôi mắt tinh tế của hắn xem kỹ vị biểu muội này, dường như lâm vào trầm tư.



Không đợi người khác mở miệng, Lí Trường Nhạc đã ý thức được mình luống cuống, nàng vội vã gỡ lại: “Ngoại tổ mẫu đã qua đời, nên để người an tĩnh nhập liệm, sao có thể di dời thi thể người? Đúng là đại bất kính!”



Diêu Trường Thanh lắc đầu, hắn đương nhiên biết nên khám nghiệm tử thi, nhưng mà theo lệ thường triều đại này, khám nghiệm tử thi chính là tìm kiếm vật chứng, đồng thời chỉ có thể kiểm nghiệm bên ngoài thi thể, không phải tiến hành giải phẫu. Trước đây hắn đã từng gặp phải một án, có nam tử tên Chu Thành đến nhà bằng hữu uống rượu, trở về thấy bụng đau đớn, nôn mửa liên tục, từ trong miệng nôn ra hơn mười con độc trùng. Hắn thấy bản thân oẹ ra nhiều sâu như vậy, sợ tới mức sa sút tinh thần, bỗng chốc đi đời nhà ma, lúc hấp hối, hắn nói với thê tử Trương thị, chờ sau khi mình chết phải mổ bụng ra, xem rốt cuộc là loại sâu nào đang tác quái, hơn nữa tìm chứng cứ kiện cáo bằng hữu hại hắn.



Trương thị vâng theo nguyện vọng trượng phu, sau khi trượng phu chết tự mình mổ thi thể ra kiểm tra. Chuyện này bị hàng xóm biết được tố giác đến Diêu Trường Thanh nàng ta phá hoại thi thể trượng phu. Tuy chuyện này về tình có thể tha, nhưng Diêu Trường Thanh vẫn bắt Trương thị, mặt khác con trai Chu Thành, Chu Tiến không ngăn cản hành vi phá hoại thi thể phụ thân của mẫu thân, ngay cả hắn cũng bị bắt.



Luật pháp Đại Lịch quy định: Tổn hại tử thi phạt bốn năm khổ dịch; Thê tử hại trượng phu, phán xử năm năm khổ dịch; Con trai không hiếu thuận cha mẹ, tử hình tại chỗ. Ba điều luật trên không thể trực tiếp áp dụng cho án này, Diêu Trường Thanh và Sử đại nhân lúc đó đảm nhiệm Hình bộ Thượng Thư bất đồng ý kiến, hắn thấy Trương thị nén đau thương nghe theo di ngôn của trượng phu, Chu Tiến là con tất nhiên không có đạo lý ngăn cản. Suy nghĩ đến động cơ chuyện này chẳng phải là tàn nhẫn tổn hại di thể trượng phu, hẳn có thể xử lý nhẹ nhàng.



Nhưng Sử đại nhân lại cảm thấy, cần phải xử lý án này rằng Chu Tiến phạm phải tội danh bất hiếu, mà Trương thị là thê tử hại trượng phu. Bọn họ tranh cãi kết quả để Hoàng đế phán quyết, Hoàng đế không suy nghĩ nhiều đã phê chuẩn phán quyết theo ý kiến của Hình bộ Thượng Thư: hai người đều tội chết —— hiện tại, đụng phải loại chuyện này, theo bản năng hắn nhìn về phía Trương Huy hiện đang đảm nhiệm chức Hình bộ Thượng Thư, đối phương còn là học sinh tâm đắc của vị Sử đại nhân lúc trước ——



Quả nhiên, ngay sau đó Trương Huy giận tím mặt: “An Bình Huyện chủ, chẳng lẽ không biết khám nghiệm tử thi là nhục nhã người chết?! Hay Huyện chủ không rõ ân sư ta từng phán quyết một án như vậy! Ý chỉ bệ hạ lúc đó Huyện chủ không biết sao?! Xem xét Huyện chủ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, bản quan không so đo, khỏi cần nói năng bậy bạ!”



Án đó vô cùng ly kỳ, lúc trước rất oanh động, ngay cả trẻ em cũng biết. Lí Vị Ương mỉm cười: “Xin hỏi đại nhân một câu, lúc trước bệ hạ phán vị Trương thị kia có tội là vì sao?”



Trương Huy lập tức nói: “Đương nhiên vì nàng ta khai quan khám nghiệm tử thi —— “



Lí Vị Ương cười nói: “Không phải, mà vì nàng ta một mình giải phẫu thi thể! Tổn hại thi thể trượng phu, đó chính là tội! Nếu nàng ta nhờ quan phủ khám nghiệm tử thi, công khai tiến hành giải phẫu thì đó không còn là lỗi nữa, mà là để giải oan cho phu quân! Huống chi pháp điển bản triều tuy không nói người chết nhất định phải khám nghiệm, nhưng cũng không có nói nhất định không thể khám nghiệm tử thi! Thánh chỉ của bệ hạ cũng chỉ ghi nữ tử không thể âm thầm tổn hại thi thể trượng phu, mà không phải không được yêu cầu quan phủ đến khám nghiệm, không phải sao?!”



Trương Huy sửng sốt, yên lặng một lát cẩn thận ngẫm lại, hắn ho khan hai tiếng: “Cho dù như thế cũng cần thân nhân của người chết đồng ý mới được! Tưởng đại nhân có đồng ý không?!”



Tưởng Húc sắc mặt xanh mét: “Đâm thi phá xương, xưa nay là cực hình! Đương nhiên không thể!” Đừng nói giải phẫu thi thể, chỉ đưa di thể người thân bại lộ để người ta kiểm tra đã bị coi là vô cùng nhục nhã, là tiết độc di thể người thân.



Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn bọn họ: “Không phải muốn tìm người hại chết ngoại tổ mẫu sao? Không phải muốn trả lại sự trong sạch cho người sao? Hiện tại dùng mọi cách cản trở là có ý gì? Vị Ương biết, tuy rằng pháp điển Đại Lịch ta không có quy định nhất định phải khám nghiệm tử thi rồi mới chôn cất, nhưng mọi người tình nguyện để hung thủ sát hại ngoại tổ mẫu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật cũng không chịu khám nghiệm thì là đạo lý gì?! Chẳng lẽ mọi người tình nguyện bao che cho hung thủ?!”



Tưởng Hải hổn hển: “Lí Vị Ương! Ngươi đừng có quá đáng! Tổ mẫu đột tử đã là bất hạnh, ngươi còn tự nói muốn minh oan cho tổ mẫu, rõ ràng là muốn hại người sau khi chết còn bị cắt xương róc thịt, lại bị hại lần nữa, tâm địa ngươi quả nhiên ác độc cực kỳ, ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy!”



Lí Trường Nhạc khóc không thành tiếng: “Đúng vậy Tam muội, tâm địa muội sao lại độc như vậy!”



—— Lời tác giả ——



Biên tập: Mọi người hình như đều nghĩ phu nhân Quốc công sắp đặt Lí Vị Ương chạm vào mứt táo rồi đổ oan khuất cái chết của mình lên người nàng…



Tiểu Tần: Số người chạm qua mứt táo trong phòng nhiều thế, sao có thể dùng biện pháp này… Ta không phủ nhân bà ta trù hoạch cạm bẫy hại Vị Ương, nhưng mà không phải cạm bẫy này, hai chương sau sẽ giải thích nghi vấn, đừng có tra khảo ta ==



Biên tập: Cũng may, ta cho rằng đầu ngươi bị lừa đá mới có thể viết được tình tiết xuất thần



Tiểu Tần: Ta không để ý việc ngươi mang đầu trư của ngươi đến đá ta một lần ——