Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 123 : Vở kịch luân lý

Ngày đăng: 17:17 19/04/20


Diêu Trường Thanh ra lệnh kéo mành lại, che đi toàn bộ quá trình khám nghiệm tử thi, Lí Vị Ương không sợ Tưởng gia giở trò, dù sao có Diêu Trường Thanh giám sát sẽ không để người Tưởng gia có cơ hội động thủ.



Trong trăm loại nghề nghiệp ở Đại Lịch, khám nghiệm tử thi là một trong ba mươi sáu nghề quan trọng, được gọi là “Ngỗ tác hành”, vừa khám nghiệm tử thi vừa quan sát thương thế. Khám nghiệm tử thi rất cao minh, cho dù thi thể đã thối rữa cũng có biện pháp khéo léo để nghiệm chứng; thậm chí có thể căn cứ màu xương để phán đoán lúc còn sống đã trúng độc dược nào. Nói trắng ra khám nghiệm tử thi chính là một công việc có kỹ thuật, rất cẩn thận, không phải bất cứ ai cũng làm được, cho nên triều Đại Lịch kiểm soát công việc này rất nghiêm khắc, nếu phát hiện giả làm khám nghiệm tử thi sẽ bị tru di cửu tộc.



Quá trình khám nghiệm tử thi hơn một canh giờ, tất cả mọi người chờ rất sốt ruột. Lí Trường Nhạc luôn cầm chặt khăn tay, cúi đầu không nói một câu, rõ ràng đang vô cùng sợ hãi, còn đám người Tưởng Húc coi như trấn định.



Cuối cùng người khám nghiệm tử thi đi ra, hắn nói với Diêu Trường Thanh: “Đại nhân, thuộc hạ đã kiểm tra cẩn thận, phu nhân Quốc công tử vong vào buổi trưa bảy ngày trước.”



Điều này tất cả mọi người đều biết không có gì kỳ quái. Lúc đó Thái tử tặng một bức hoạ, phu nhân Quốc công phun máu đầy mặt hắn, hơn nữa còn tử vong ngay tại chỗ.



Khám nghiệm tử thi nói tiếp: “Phàm là người bị độc chết, mắt miệng xác chết mở to, mặt tím sẫm hoặc xanh đen, môi tím đen, móng tay móng chân xanh đen, miệng mắt tai mũi có máu chảy ra. Thuộc hạ đã kiểm tra cẩn thận, phát hiện phu nhân Quốc công đúng là bị độc chết, hơn nữa là kịch độc, nhưng mà —— “



Diêu Trường Thanh vội vàng hỏi: “Nhưng mà gì?”



Người khám nghiệm trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ khó hiểu: “Nhưng mà có một chuyện rất kỳ quái.”



Thái tử vội hỏi: “Rốt cuộc có gì kỳ quái?”



“Thuộc hạ phát hiện, độc phu nhân Quốc công trúng không cùng một loại với độc trên mứt táo.”



Lời vừa nói ra mọi người kinh hãi, Lí Vị Ương cười lạnh: “Ồ? Hai loại độc này có gì khác nhau?”



Tưởng Húc giận dữ đầy mặt quát lớn: “Nói bậy! Sao có thể không giống nhau!”



Người khám nghiệm nhìn thoáng qua Tưởng đại nhân đang giận dữ, trên mặt lộ sự bất an. Diêu Trường Thanh lạnh lùng nói: “Tưởng đại nhân ngang nhiên cản trở phá án, chỉ sợ không tốt cho lắm?!”



Tưởng Húc ngẩn người, sau đó ý thức được Diêu Trường Thanh vốn luôn giữ thái độ công chính hiện tại vô cùng phản cảm với Tưởng gia, ông nhớ tới những tử thi trong phòng đối phương, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, ông bình tĩnh lại, mặt âm trầm: “Gia mẫu rõ ràng trúng độc trên mứt táo, ta thật sự không rõ vì sao ngươi nói —— “



Người khám nghiệm nhìn vị lãnh đạo trực tiếp Diêu Trường Thanh mặt nghiêm nghị, cắn răng nói: “Chư vị đại nhân mời xem.”



Hắn vừa nói vừa lấy lưỡi dao cắt một lát mỏng từ miếng mứt táo có độc, đặt lát cắt lên giấy phẳng, lại lấy bút lông, lệnh cho nha đầu bưng một ly nước sôi đến, nhúng bút lông vào nước sôi đến khi ướt đẫm, sau đó nhỏ một giọt lên lát cắt. Ngâm một lúc, người khám nghiệm lấy một tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh từ trong người bọc lấy lát cắt, bàn tay ép chặt lại. Sau đó sai người châm nến, cầm giấy Tuyên Thành mỏng như cánh ve hong khô trên lửa, đưa đến trước cửa sổ xem xét cẩn thận, lại dùng ngón trỏ khẽ chà xát, xoay người giao giấy trắng cho Diêu Trường Thanh: “Đại nhân mời xem.”



Diêu Trường Thanh thản nhiên nói: “Hiện ra màu đỏ thẫm, chẳng lẽ là Chu Sa?”



Người khám nghiệm gật đầu: “Đúng là như thế, phương pháp nghiệm độc này đã được dùng trong giới y mấy trăm năm nay, tuyệt đối không sai! Dấu vết để lại trên giấy là màu đỏ, hạt tròn rất nhỏ, chỉ có người trong nghề tay linh mẫn mới cảm giác được.”



Tưởng Lan lộ ra vẻ khó hiểu: “Chu Sa? Có độc sao?”



Người khám nghiệm đáp lời: “Bình thường Chu Sa có tác dụng an thần, thanh tâm, rất thích hợp với người bệnh tâm hoả (Đông y chỉ chứng bệnh lòng phiền, miệng khát, mạch nhanh, đầu nhức) tâm thần bất an, phiền chán khó ngủ, dùng chung với Hoàng Liên, hạt sen để tăng cường tác dụng an thần. Trong đơn thuốc các đại phu cũng thường xuyên sử dụng, nhưng nếu dùng quá liều lượng cho phép sẽ trở thành độc, tổn hại rất lớn tới thân thể, cho nên lúc sử dụng phải kiểm soát chặt chẽ.”



Lí Vị Ương mỉm cười: “Nói vậy, người hạ độc bỏ Chu Sa vào mứt táo lão phu nhân ăn?”



Người khám nghiệm nói: “Bẩm Huyện chủ, độc trong mứt táo đúng là Chu Sa, nhưng mà ——” hắn dừng lại một lát, “Nhưng mà độc hại chết lão phu nhân, không phải Chu Sa.”



Trên mặt Lí Vị Ương lộ ra nụ cười như có như không, mà Lí Trường Nhạc bên kia mồ hôi lạnh toát ra, chỉ cảm thấy ẩm ướt, cả người càng ngứa hơn, hận không thể đưa tay bóc da giả trên mặt xuống, nhưng nàng không thể, dù thế nào cũng phải nhẫn nhịn!



Diêu Trường Thanh cẩn thận xem xét hạt màu đỏ rất nhỏ trên giấy trắng, hỏi: “Làm sao thấy được?”



Người khám nghiệm cười nói: “Xương cốt phu nhân Quốc công biến thành màu đen, độc dược bên trong rõ ràng chứa thành phần Thạch Tín. Thuộc hạ đã từng gặp phải một án, đại nhân chắc vẫn còn nhớ, chó trong nhà hoạ sĩ Chu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hoạ sĩ Chu tưởng vì hắn quá sủng ái con chó này nên tỳ nữ mới độc chết nó, cứ thế đánh chết tỳ nữ kia, kết quả người nhà tỳ nữ đến bẩm báo nha môn.”



Diêu Trường Thanh gật đầu: “Ta nhớ được.”



Chu Khoa là một trong những hoạ sĩ nổi tiếng nhất đương triều, sở trường vẽ bạch hạc, ngay cả Hoàng đế cũng quý hắn, cho nên chuyện vừa xảy ra đã ồn ào huyên náo, người khám nghiệm nhắc tới mọi người đều gật đầu, “Đúng là có chuyện như vậy!”
Vừa nói xong mọi người đều tin lời người khám nghiệm, Tưởng Húc đột nhiên nhớ tới câu đầu tiên Tưởng Hoa nói khi bước vào thư phòng, lập tức hiểu ra mọi chuyện!



Lí Trường Nhạc lớn tiếng gào: “Ta không làm! Không phải ta! Thật sự không phải ta! Cậu, cậu tin tưởng con, việc này không phải con làm!”



Tưởng Hoa nhìn chằm chằm Lí Vị Ương: “Bảy ngày nay nàng ta có vô số cơ hội phi tang chứng cứ, cần gì phải để lại trên người?”



Lí Vị Ương mỉm cười: “Tưởng gia nhiều người nhiều miệng, nếu nàng ta làm rơi hoặc chôn gì đó rất dễ bị người khác phát hiện, một khi truyền đến tai Kinh Triệu Doãn Diêu đại nhân nhất định sẽ nghi ngờ nàng ta, cảm thấy để đâu cũng không ổn thì tất nhiên sẽ đặt ở chỗ khó phát hiện nhất trên người mình, dù sao đã điều tra một lần, tuyệt đối không ai nghi ngờ nữa, đạo lý rất đơn giản, không phải sao?”



Tưởng Hoa cười lạnh một tiếng: “Giải thích này hình như quá gượng ép?”



Diêu Trường Thanh chậm rãi nói: “Không, lời giải thích này chẳng những không gượng ép mà rất hợp lý, bảy ngày nay mỗi ngày ta lệnh nha sai quan sát không ngừng những người bị nghi ngờ, nhất cử nhất động nha sai sẽ báo lại với ta, cho dù nha đầu bên người đổ nước rửa mặt hoặc hộp son ta đều cho người kiểm tra kỹ càng, sợ hung thủ mượn cơ hội tiêu huỷ chứng cứ, hiện tại xem ra, nàng ta rất thông minh, không ngờ lại giấu chứng cứ phạm tội trong trâm cài trên tóc, ai có thể phát hiện ra?” Thật ra người của hắn không là gì cả, bằng không làm sao không hề hay biết thích khách của Tưởng Hoa xuất hiện, nhưng hắn sẽ không thừa nhận.



Tưởng Hoa không trả lời Diêu Trường Thanh, hoá ra Lí Vị Ương đã sớm tính hết mọi đường, thậm chí lường trước được việc Diêu Trường Thanh phái người quan sát Lí Trường Nhạc, hắn thật sự đã quá coi nhẹ nữ tử này! Người ta thường nói đi một bước tính ba bước, mà nàng thì nhìn đến ngoài mười bước tiếp theo!



“Thả ta ra! Cậu! Phụ thân! Mẫu thân! Cứu con! Con vô tội!” Lí Trường Nhạc vừa kêu vừa giãy dụa hòng thoát khỏi xích sắt, muốn ôm lấy chân Tưởng Húc nhưng Tưởng Húc nhìn đến gương mặt khủng bố kia theo bản năng lùi về phía sau một bước. Người Tưởng gia ban đầu luôn ủng hộ Lí Trường Nhạc hiện tại đều nhìn nàng với ánh mắt sợ hãi, Lí Trường Nhạc không tin nổi vì sao mọi chuyện lại thế này, nàng liều mạng đi đến chỗ Lí Tiêu Nhiên, nhưng Lí Tiêu Nhiên không hề liếc nhìn nàng một lần, nha sai lập tức kéo nàng về chỗ cũ, xích sắt thít chặt, nàng không ngừng kêu rên, phảng phất như dã thú gào ra tiếng chửi rủa đau đớn.



Lí Vị Ương thản nhiên nhìn mỹ nhân mình luôn căm hận, trong lòng cảm thấy sảng khoái, mỹ mạo chính là vũ khí của nàng ta, chỉ cần một lần nháy mắt, vô số nam nhân quỳ gối dưới chân, chỉ cần nói lời mềm nhẹ, người khác lập tức cảm thấy nàng ta dịu dàng lương thiện, ngược lại dù mình có làm gì đều trở thành tâm tư ác độc, ích kỷ giả dối, đã như vậy, nàng để cho mọi người nhìn, bên dưới vẻ ngoài xinh đẹp kia cất giấu trái tim như thế nào. Nàng nói rõ ràng từng chữ một với người Tưởng gia xung quanh: “Còn nghi vấn gì nữa không?”



Sắc mặt Tưởng Húc biến đổi vài lần, hình như muốn mở miệng nói gì đó mà đột nhiên nghe thấy Tưởng Hoa đang nắm tay lại thật chặt nói: “Ông trời không có mắt, chúng ta không hề hay biết, không hề phát hiện yêu quái này giả trang Trường Nhạc, để tổ mẫu bị hại, nàng ta đúng là đáng chết vạn lần!”



Lí Trường Nhạc vốn tưởng rằng người Tưởng gia sẽ cứu nàng, ai ngờ nghe được câu như thế, trong lòng khiếp sợ, lớn tiếng nói: “Huynh điên rồi! Chẳng lẽ huynh cũng tin lời tiện nhân Lí Vị Ương nói! Huynh với muội từ nhỏ lớn lên cùng nhau! Mỗi một việc của huynh muội đều nhớ rõ, muội không phải Lí Trường Nhạc thì là ai! Phụ thân, người nói đi, người nói đi mà, trước kia người thương yêu con nhất, sao ngay cả phụ thân cũng không chịu nói hộ con một câu?!”



Khuôn mặt đã bị hủy hoại đến mức này, Đại tiểu thư xinh đẹp của Lí gia giờ đã là một quân cờ chết, trước mắt bao người Lí Trường Nhạc sớm trở thành ác mộng, cho dù chứng minh được con bé là Lí Trường Nhạc thì chỉ bôi đen Lí gia hơn, người khác nhắc tới con bé sẽ nói Đại tiểu thư Lí gia không tiếc độc chết ngoại tổ mẫu ruột thịt để hãm hại muội muội mình, Lí gia dạy dỗ ra một nữ nhi độc ác như vậy đúng là gia phong bất chính, ông ngẩng đầu lên nhìn Lí Vị Ương, nhìn chằm chằm, ông rốt cuộc hiểu ra, Lí Vị Ương đang buộc hắn vứt bỏ con gái Lí Trường Nhạc, chỉ cần ông phủ nhận thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng ——



“Nàng ta căn bản không phải Lí Trường Nhạc!” Lí Tiêu Nhiên nói: “Từ nhỏ Trường Nhạc có nốt ruồi đỏ sau tai —— “



“Con có! Con có!” Lí Trường Nhạc muốn chứng minh nhưng Lí Tiêu Nhiên đã lạnh lùng ngắt lời: “Không, ngươi không có!”



Trái tim Lí Trường Nhạc bỗng chốc trầm xuống, nàng không chứng minh thân phận mình nữa, đột nhiên lạnh lùng thốt: “Lí Vị Ương, tất cả là ngươi thiết kế, đồ tâm địa độc ác! Ngươi chắc chắn sẽ rơi xuống mười tám tầng địa ngục!”



Con ngươi sâu như giếng cổ của Lí Vị Ương dần hiện ra vẻ hờ hững, mười tám tầng địa ngục ư? Nàng đã thể nghiệm qua, hiện tại, người xuống địa ngục nên đến phiên Lí Trường Nhạc!



Lí Mẫn Đức luôn trầm mặc nhẹ nhàng nhắc nhở: “Diêu đại nhân, bệ hạ còn đang chờ ngài báo cáo lại.”



“Dẫn đi,” Diêu Trường Thanh bị vở tuồng vừa xảy ra làm rung động, lúc này mới bừng tỉnh, nói nhẹ với Thái tử vài câu, được Thái tử cho phép thì khẽ vung tay, phân phó người lôi Lí Trường Nhạc vẫn đang cao giọng mắng đi xuống, ngừng tiết mục khôi hài này, nói với Tưởng Húc: “Ta sẽ để người lại, điều tra phòng nàng ta xem có vật chứng gì khác hay không.”



Lí Trường Nhạc bị mang đi Tưởng Húc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù thế nào chỉ cần Tưởng gia không xảy ra chuyện gì là tốt rồi! Nhưng đúng lúc này lại nghe thấy Lí Tiêu Nhiên âm trầm nói: “Yêu quái này đã không phải nữ nhi của ta, vậy nữ nhi ta thân sinh đang ở nơi nào?!”



Tưởng Húc giận tím mặt: “Ngưoi muốn tìm nữ nhi thì về nhà mà tìm! Ta còn chưa trách ngươi dung túng hung thủ giết mẫu thân ta!”



Lí Tiêu Nhiên cười lạnh một tiếng: “Dung túng hung thủ?! Lí Trường Nhạc giả mạo này cứ hai ba ngày lại chạy đến Tưởng gia, từ lần trước đi dự tiệc đã là hàng giả rồi! Các ngươi giúp đỡ kẻ đó lừa mọi người, nói bị bệnh chốc đầu, cần phải đội tóc giả, các ngươi với kẻ đó rõ ràng đã thông đồng mưu sát phu nhân Quốc công!”



“Nói bậy bạ! Sao ta có thể mưu sát mẫu thân mình?!” Gân xanh trên trán Tưởng Húc nổi lên.



Người khám nghiệm tử thi lại nói: “Diêu đại nhân, còn có chuyện rất kỳ quái —— xin đại nhân đặc xá tha tội thuộc hạ mới dám nói.”



“Nói đi!” Diêu Trường Thanh nhíu mày, mà những người khác trong đại sảnh đã hoàn toàn ngẩn ngơ, hôm nay chuyện lạ xảy ra liên tiếp, hoàn toàn đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, đầu tiên Đại tiểu thư Lí gia bại lộ chuyện giấu độc, sau đó da mặt giả bị lột, hiện tại hình như có điều bí ẩn, ngay cả kịch trên sân khấu cũng tuyệt đối không phấn khích thế này!



“Dạ, thật ra lão phu nhân đã sớm bị bệnh suy tim nghiêm trọng, cho dù không trúng độc cùng lắm chỉ sống được thêm mấy ngày thôi.” Người khám nghiệm trấn định nói.



Một câu nói ra, tất cả mọi người đứng hình, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Tưởng Húc. Trong lòng đều nghĩ, lão phu nhân sắp quy tiên, trước khi bà ấy quy tiên tạo ra một một cơ hội cuối cùng, lợi dụng cái chết của bà để trừ khử mối họa An Bình Huyện chủ, biện pháp này rất có lời. Kẻ hiểu chuyện đã bắt đầu sắp xếp toàn bộ tình tiết trong đầu, đầu tiên Tưởng gia đổi Đại tiểu thư Lí gia bằng Lí Trường Nhạc giả, sau đó mưu sát phu nhân Quốc công vốn sắp chết, vu oan cái chết của bà lên người An Bình Huyện chủ – đúng là tâm cơ đáng sợ! Hiện giờ không ai để ý đến chuyện hợp lý hay không hợp lý, bọn họ chỉ cảm thấy vở kịch luân lý này ngày mai nhất định sẽ trở thành tin tức oanh động toàn Kinh đô!