Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 128 : Dê non đợi mổ

Ngày đăng: 17:18 19/04/20


Sắc mặt Tưởng Hoa lạnh lùng, ngồi bất động, chỉ có đôi mắt nhìn quét qua Lí Vị Ương..



So với bộ mặt dữ tợn không chút che giấu thì vẻ sâu không thấy đáy như màn đêm trong rừng rậm càng làm người khác thấy sợ hãi hơn, bởi vì vĩnh viễn không đoán ra hắn muốn gì, cũng như vĩnh viễn không biết bước tiếp theo hắn sẽ có hành động bất ngờ gì. Bình thản xem xét, Lí Vị Ương rất thưởng thức nam nhân trước mắt bởi vì hắn giống nàng, tàn độc quá mức.



Nếu chưa từng có thù hận với Tưởng gia, có lẽ nàng sẽ thưởng thức sự giỏi giang quả quyết khi hắn làm việc, nhưng mà điều kiện là hắn không nên khí thế bức người, khinh người quá đáng. Lí Vị Ương không thích thái độ độc chiếm mọi sự ưu việt của người Tưởng gia, phảng phất như tất cả mọi người nên cúi đầu dưới bàn chân bọn họ, chỉ hơi phản kháng đã đáng chết vạn lần. Điều này —— thật sự làm người khác không thoải mái!



“Tam công tử đại giá quang lân, đúng là vẻ vang cho hàn xá của kẻ hèn này.” Lí Vị Ương mỉm cười ngồi xuống, nha đầu lập tức dâng trà, Lí Vị Ương nhẹ nhàng cầm lên, không chạm môi mà mở miệng nói.



Tưởng Đại phu nhân chạy về Tưởng gia, chỉ nói trên đường gặp phải đám người điên, cũng may Tưởng Hải cùng hộ vệ liều chết bảo vệ mới may mắn thoát nạn, nhưng đám người kia đã bắt Tưởng Hải rồi biến mất không thấy bóng dáng. Tưởng gia đã báo với Kinh Triệu Doãn, hơn nữa xuất động toàn bộ lực lượng đi tìm, mà nhóm người kia đến vô ảnh đi vô tung, không thu hoạch được gì. Tưởng Hoa thật vất vả mới từ phủ Thái tử về, vừa nghe chuyện này đã lập tức nghĩ đến việc tìm Tưởng Thiên, phát hiện đệ ấy đã mất tích, nhanh chóng kết nối hai sự kiện, lửa giận bùng bùng trong lòng hắn không có chỗ phát tiết, đi thẳng đến Lí gia, vốn định giống như Lí Vị Ương âm thầm xâm nhập, thẳng tay giết chết Lí Vị Ương, không ngờ đối phương hình như sớm đoán được tâm tư hắn, điều động toàn bộ hộ vệ đi, bày ra tư thế đón khách, chỉ thiếu chờ ở cửa lớn nghênh đón.



Lí Vị Ương càng làm thế Tưởng Hoa càng cảm thấy bất thường, nghĩ đối phương đã sớm chuẩn bị, muốn đánh lén ám sát chắc chắn không thành công, dứt khoát cho tử sĩ Tưởng gia lui, nghênh ngang từ cửa chính vào.



Lí Vị Ương ngồi cách hắn không xa, thậm chí còn nói: “Sao vậy, Tam công tử đi đường xa mà không muốn uống trà ư?”



Trong lòng Tưởng Hoa luôn kìm nén lửa giận, nhưng hắn càng tức giận tươi cười trên mặt càng nhiều, cho nên hắn cầm ly trà nhấp một ngụm.



Lí Vị Ương mỉm cười: “Đây là trà Vân Vụ quý hiếm nhất trong Lí phủ, chỉ dùng để chiêu đãi khách quý. Không biết Tam công thử thấy thế nào?”



Tưởng Hoa nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, ý đồ tìm ra vẻ sự hãi hoặc bất an, đáng tiếc hắn thất vọng rồi, trong mắt Lí Vị Ương không thấy được điều gì. Từ nhỏ hắn tâm trí xuất chúng, thường ngày làm việc gì cũng thuận lợi, nhưng lần này trở về gặp Lí Vị Ương lại phát hiện mình như bó chân trói tay, thua dưới tay nàng. Trên chiến trường thường có câu Binh bất yếm trá (nghĩa là khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, để nhằm giành lấy chiến thắng), thân chủ soái mà không thể nhìn rõ mọi việc thì bại là xứng đáng, thật sự không có tư cách chỉ trích đối phương. May mà trước giờ hắn chưa từng thua, nhưng hiện tại, tình hình hoàn toàn trái ngược, người thua hình như biến thành hắn. Vốn tưởng rằng giải quyết nàng rất đơn giản, nhưng mà nhìn xem hắn đã để lại cho bản thân phiền toái lớn cỡ nào.



Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Tưởng Hoa, chậm rãi cất lời: “Còn chưa hỏi, hôm nay Tam công tử tới đây là có chuyện gì?”



Tưởng Hoa đột nhiên đứng lên, chỉ vào bàn cờ bên cạnh nói: “Có thể chơi một ván?”



Chơi cờ sao?! Trên mặt Lí Vị Ương xẹt qua ý cười không dễ phát hiện. Nếu là người bình thường, chuyện đầu tiên sau khi xông đến sẽ hỏi nàng Tưởng Thiên ở đâu, mà người trước mắt rõ ràng có tâm tư khác.



Lí Vị Ương cười lạnh, nếu luận thi họa vũ đạo, nàng thật sự không thể so với các tiểu thư khác, nhưng nói đến cờ thì vô cùng đặc biệt. Chơi cờ không phải luyện từ nhỏ là được, đây là một trận chém giết đấu trí đấu dũng, binh đối binh, tướng đấu tướng, giương cung bạt kiếm tạo dựng uy phong. Nàng tin tưởng, mình không phải là dê non mặc cho người khác xâm lược. Chậm rãi đứng lên đi đến cạnh bàn, tiện tay đặt một quân cờ ở chính giữa.



Tưởng Hoa cười nâng tay đáp lại một quân, ra tay nhanh như gió, phong cách chơi cờ giống như bản thân hắn, rất thận trọng.



“Chuyện hôm nay ta có lời muốn hỏi.” Tưởng Hoa nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, nói rõ ràng từng chữ.



“Tam công tử trả lời ta một vấn đề, ta sẽ trả lời công tử một vấn đề.” Lí Vị Ương mỉm cười.



“Không, Huyện chủ hỏi, ta lựa chọn trả lời.” Tưởng Hoa gật đầu, lại hạ một quân cờ xuống, “Cũng vậy, vấn đề ta hỏi, Huyện chủ có thể lựa chọn không trả lời.”



Lí Vị Ương mỉm cười, nháy mắt hiểu tâm tư đối phương: “Trận ám sát hôm nay, Tưởng gia cùng Thác Bạt Chân đạt được hiệp nghị gì? Ngũ Hoàng tử có nhược điểm gì trong tay các ngươi? Tưởng gia định liên lụy chuyện gì đến Thất Hoàng tử?”



Là ba câu hỏi.



Cờ trong tay Tưởng Hoa dừng lại, hắn đang suy xét ba vấn đề, nên lựa chọn trả lời câu nào.



Thực ra trong mỗi câu hỏi của Lí Vị Ương đều cất giấu cạm bẫy, nếu hắn trả lời một câu trong đó Lí Vị Ương sẽ chứng thực được đáp án hai vấn đề còn lại. Đầu tiên Lí Vị Ương tin tưởng Tưởng gia có tham gia vào hành động lần này, tiếp theo nàng đã biết mục đích nhằm vào Thác Bạt Duệ và Thác Bạt Ngọc, nếu như hắn trả lời vấn đề đầu tiên, chẳng khác nào bại lộ ước định của Tưởng gia và Thác Bạt Chân, vấn đề này hiển nhiên bản thân Lí Vị Ương đã có đáp án, chỉ muốn xác định từ chỗ hắn.



Câu hỏi thứ hai, hắn cũng không thể trả lời, nói ra đáp án tương đương đặt nhược điểm Ngũ Hoàng tử vào tay Lí Vị Ương, hắn không thể để Lí Vị Ương khẳng định dự đoán trong lòng, còn hiểu rõ hành động của Tưởng gia, để bệ hạ biết trong tay Tưởng gia có gì đó tất nhiên sẽ làm bệ hạ nghi ngờ lý do thật sự khiến Ngũ Hoàng tử đột nhiên hành động ngu xuẩn. Về câu thứ ba, càng không thể trả lời, liên quan đến bước tiếp theo của đại cục Tưởng gia bố trí, một khi bại lộ hắn sẽ không còn cách nào tiến hành tiếp.



Tưởng Hoa nắm quân cờ trong tay, hắn rất muốn biết Tưởng Hải và Tưởng Thiên có ở trong tay nàng ta hay không, bọn họ thế nào rồi, còn sống hay đã chết, làm thế nào Lí Vị Ương mới giao bọn họ ra!



Đây là một kiểu tự mình tra tấn rất đáng sợ, trong lòng Tưởng Hoa suy nghĩ liên lục, lại phủ định liên tục, tuy hắn cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ nên trả lời câu nào và có nên lừa đối phương không, không thể, Lí Vị Ương không phải là người dễ bị lừa gạt, nàng ta đã đưa ra vấn đề này thì sẽ phán đoán được lời nói của hắn là thật hay giả, nếu hắn nói dối, rất có khả năng Tưởng Hải và Tưởng Thiên chỉ còn đường chết.



Tốc độ đánh cờ của Tưởng Hoa rõ ràng chậm đi, hai quân đen trắng chém giết kịch liệt, đấu tranh không ngừng. Ván cờ trong bẫy có bẫy, phức tạp vô cùng. Lí Vị Ương lại đặt một quân xuống, cười nhàn nhạt: “Bố cục Tam thiếu gia sắp đặt rất hoàn mỹ, một bước đã lấy được rất nhiều quân cờ người khác, chỉ tiếc không biết quyết định nhanh chóng, đại sự khó thành.”




Rõ ràng chỉ là một thứ nữ nho nhỏ hèn mọn, vì sao có thể hoành hành vô kị trong nhà, còn được hưởng tôn vinh Huyện chủ?! Thậm chí ngay cả đám người Thác Bạt Ngọc còn chạy theo như vịt, chỉ ước đón nàng ta về làm phi tử! Mà Tưởng Nguyệt Lan nàng, tuy mẹ đẻ mất sớm, dù sao cũng là trưởng nữ Tưởng gia, lại phải sống dè dặt cẩn trọng, ngay cả kết hôn cũng bị người ta quản chế!



Nàng không muốn ghen tị Lí Vị Ương, nhưng không thể khống chế được bản thân mình, từ lúc bước vào cửa, từng bước một xem Lí Vị Ương làm việc, từng bước một xem nàng ta ngang ngạnh, trong mắt Tưởng Nguyệt Lan gần như phun ra nọc độc. Nhưng nàng biết mình phải khống chế bản thân, chờ đến thời cơ thích hợp. Cho nên lúc Lí Trường Nhạc đến nịnh nọt, nàng tiếp nhận, khi Lí Trường Nhạc yêu cầu nàng phối hợp hạ độc nàng cũng đáp ứng mà làm bộ như không tình nguyện, thậm chí Tưởng gia bảo nàng cố ý bỏ lại Lí Vị Ương để thích khách đến tàn sát nàng cũng đáp ứng.



Khi đó, nàng chỉ cho rằng mình ghen tị Lí Vị Ương cái gì cũng có, hiện tại nhìn thấy Lí Mẫn Đức, đột nhiên phát hiện con rắn độc trong lòng nói cho nàng biết, thứ nàng ghen tị với Lí Vị Ương nhất không phải địa vị hay sự tôn vinh, lại càng không phải phong cách không kiêng nể ai, mà chuyện nàng ghen tị là, mặc kệ Lí Vị Ương làm gì nói gì, càng không quản nàng ta độc ác cỡ nào, bên cạnh luôn có người bảo vệ nàng ta.



Người này chính là Tam thiếu gia tuấn mỹ, Lí Mẫn Đức.



“Vì sao, cho dù là tên độc của thích khách, chàng cũng muốn chắn cho nàng ta? Đáng giá sao?” Tưởng Nguyệt Lan nhẹ giọng nói. Lí Vị Ương là kẻ không có trái tim, chàng nhìn nàng ta cười tươi như hoa, lại không nhìn thấy nàng ta căn bản không có nhân tính? Nàng biết rõ kết cục của Tưởng Hải, lại càng biết hiện giờ Tưởng Hoa đau ốm không dậy nổi.



Triều đình biến hóa bất ngờ, Ngũ Hoàng tử bị tra ra mưu nghịch tạo phản, mưu sát Thái tử, lại liên lụy vô số người, trong thời gian ngắn ai ai ở Kinh đô cũng cảm thấy bất an. Thác Bạt Ngọc vốn cũng bị liên lụy, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, lúc Thái tử có ý đồ tố cáo hắn cấu kết với Ngũ Hoàng tử thì phát hiện tấu sớ cáo trạng Thác Bạt Duệ của Thác Bạt Ngọc đã sớm nằm trên bàn của Hoàng đế, còn đi trước hắn một bước, mà từ lúc gặp chuyện không may mới chỉ qua năm canh giờ, Thái tử vận hết sức chờ thời cơ có lợi, đáng tiếc thời cơ có lợi đã bị Thác Bạt Ngọc cướp đi rồi.



Thái tử không còn cách nào khác, đành nhìn chằm chằm Ngũ Hoàng tử, ý đồ đẩy hắn vào chỗ chết, cuối cùng vây cánh của Ngũ Hoàng tử đều bị phán tử hình, thậm chí Vĩnh Ninh hầu vừa mới được làm nhạc phụ Ngũ Hoàng tử cũng không may mắn thoát khỏi, phán lưu đày ba ngàn dặm. Nhưng mà, người Thái tử muốn trử khử nhất, người cần phải trừ khử nhất lại không làm gì được, không thể không nói, lần ám sát này quy mô khổng lồ, hao hết tâm tư, cuối cùng hiệu quả lại làm người ta quá mức thất vọng, quả thật là thất bại thảm hại. Loại trừ được Ngũ Hoàng tử căn bản không ảnh hưởng gì đến đại cục, lại còn lãng phí nhiều tử sĩ như vậy…



Thác Bạt Ngọc không ở Kinh đô, lại rõ mọi chuyện như lòng bàn tay, phát sinh ám sát không lâu đã lập tức bình tĩnh lại, bắt được hướng gió, danh tác như vậy ngoại trừ Lí Vị Ương còn có thể là ai? Tưởng Nguyệt Lan thở dài, một nữ tử chơi trò chơi chính trị, cho dù thanh tú động lòng người thì dịu dàng được bao nhiêu với nam tử? Đã không dịu dàng thì tính là nữ nhân sao? Lí Mẫn Đức nhất định không biết điểm này mới khăng khăng một mực với Lí Vị Ương như vậy.



Tuy không biết hai người bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng theo trực giác Tưởng Nguyệt Lan cảm thấy tình cảm Lí Mẫn Đức với An Bình Huyện chủ có chỗ bất thường… Người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng hai mắt nàng cứ bất giác quan tâm đến Lí Mẫn Đức, từ từ thật sự nhìn ra khác biệt. Có lẽ, không phải nhìn ra mà là cảm giác thấy. Trực giác của nữ nhân đôi khi thật đáng sợ.



Lí Mẫn Đức mở mắt, hắn không biết mình đã mê man bao lâu, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cổ họng như bị thiêu cháy, miễn cưỡng chống người dậy định tìm nước uống. Người bên cạnh vội cầm chén nước ấm qua, Lí Mẫn Đức uống hai ngụm, thấy đỡ hơn nhiều, cho rằng là Lí Vị Ương, giọng nói mềm yếu: “Vết thương của ta rất đau —— “



Giọng điệu mềm yếu, hoàn toàn khác sự đạm mạc thường ngày, dáng vẻ như đang làm nũng.



Lí Mẫn Đức nói một câu lại ho khan kịch liệt, người đó vội vàng nhận lấy ly trà, tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, vất vả lắm Lí Mẫn Đức mới ngừng ho khan, đột nhiên nhớ ra Lí Vị Ương đi Hà Hương viện, sao có thể trở về nhanh như vậy, ngẩng đầu lên, hóa ra là Tưởng Nguyệt Lan vẻ mặt dịu dàng, chán ghét dâng lên trong lòng, lập tức đẩy nàng ta ra, tức giận nói: “Người bên ngoài đâu rồi?!”



Chỉ có điều hắn bị thương nặng, giọng nói khàn đặc, người bên ngoài không nghe thấy. Tưởng Nguyệt Lan vội vàng nói: “Làm sao thế? Trà của ta uống không nổi ư?” Giọng nói dịu dàng vô cùng, quả thật như sắp chảy ra nước.



Tưởng Nguyệt Lan đặt ly trà sang bên cạnh, mềm giọng: “Vị Ương đi đến chỗ lão phu nhân, Tam thiếu gia lại tha thiết trông mong làm gì? Ta không thể chăm sóc sao?” Nàng trước nay luôn tự phụ, không hề đi nhầm một bước, nhưng trước khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi như vậy, không nhịn được đỏ mặt tim đập nhanh, gần như không khống chế được thốt ra.



Lí Mẫn Đức lại tránh như tránh rắn rết, vừa liên tục xua tay bảo nàng ta ra ngoài, vừa ho khan không ngừng. Sắc mặt Tưởng Nguyệt Lan trắng bệch, cố gắng tự kiềm chế: “Tam thiếu gia, tuy ta vào nhà không lâu, lại nhìn ra rất nhiều chuyện. Hôm nay ta không đề phòng nói lời chân thành với Tam thiếu gia, Lí Vị Ương là Đường tỷ của thiếu gia, dù thế nào hai người cũng không có khả năng, không bằng chết tâm đi, đừng uổng phí tâm cơ, thiếu gia ngẫm lại xem, nếu chuyện này bị người ngoài biết được, cả hai sẽ thân bại danh liệt—— “



Nàng nói rõ ràng từng chữ, cẩn thận quan sát biến hóa trên mặt Lí Mẫn Đức, nàng muốn tấn công hắn, tại lúc hắn yếu ớt nhất. Nàng không tin Lí Mẫn Đức sẽ không rõ hậu quả, nàng không tin, Lí Mẫn Đức biết hậu quả là thân bại danh liệt mà còn quyết giữ ý mình. Hắn chỉ vì tuổi quá trẻ, quá thuần khiết mới bị yêu nữ Lí Vị Ương mê hoặc thôi.



Nam nhân trên đời, không phải đều thích nữ tử dịu dàng biết chăm sóc sao? Nếu luận cầm kỳ thư họa, nữ hồng nhu tình, có điểm nào nàng kém hơn Lí Vị Ương? Đều là tình cảm không thể chạm vào, vì sao nàng không thể ——



Giọng nói của nàng càng lúc càng ấm áp: “Ta biết tâm tư của chàng, chàng chỉ rất tịch mịch cô đơn, giống như ta…” Nếu hắn có chút mềm lòng, nàng nhất định có thể đả động hắn. Lí Tiêu Nhiên là cái thá gì, Lí gia là cái thá gì, chỉ cần nàng nguyện ý, hoàn toàn có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay. Tựa như nàng luôn đứng từ một nơi bí mật nhìn Lí Vị Ương và Tưởng gia đấu đến ngươi chết ta sống, nàng nhất định sẽ thành công!



Đầu Lí Mẫn Đức càng lúc càng nóng, choáng váng giãy dụa muốn đứng lên lại không có sức lực, chỉ cảm thấy mùi hương trên người nữ tử kia càng lúc càng gần, thời tiết giữa hè, hương nồng trộn lẫn với mùi mồ hôi bay vào mũi, càng tới gần hắn càng chán ghét, làm hắn gần như muốn nôn —— nàng ta là cái gì! Dám so sánh với Vị Ương! Không biết sức lực từ đâu hắn đẩy mạnh cánh ta nàng ta đi, mạnh tay đến mức làm Tưởng Nguyệt Lan ngã lăn ra đất.



Trâm cài trên đầu bỗng chốc rối loạn, mềm mại đầy mặt biến thành phẫn nộ: “Ngươi ——” nàng vội vàng đứng lên, giơ tay gạt ly trà, ly trà vỡ tan tạo ra âm thanh thanh thúy: “Ngươi đừng tưởng rằng ta không làm gì được ngươi! Ta còn rất nhiều biện pháp để ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta!”



“Ồ? Phải không?” Từ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói như gió thổi.



Tưởng Nguyệt Lan sợ hãi kinh hoảng, quay đầu lại thấy Lí Vị Ương đứng sau mành lụa cách đó mấy bước, cười như có như không nhìn mình.



—— Lời tác giả ——



Hôm nay Tiểu Tần khởi hành đi Tây An, cảm tạ các tình yêu một mực vote cho Tiểu Tần O(∩_∩)O ha ha ~



Chương sau từ trong kho lấy ra, mọi người cứ nhắn lại, chờ ta trở về sẽ trả lời, cám ơn.