Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 131 : Tiến dần từng bước

Ngày đăng: 17:18 19/04/20


“Ngươi nghĩ như ra chợ chọn rau xanh chắc? Ta tùy tiện nói đổi là đổi được?” Lí Vị Ương lườm hắn, đột nhiên nhíu mày: “Vết thương nứt ra rồi!”



Lí Mẫn Đức cúi đầu thấy áo trắng của mình thấm ra tơ máu, không thèm để ý: “Không sao, lát nữa về thay thuốc.”



“Để ta xem!” Lí Vị Ương lập tức nói, Lí Mẫn Đức không đồng ý, lùi về phía sau hai bước: “Ta đã nói không sao —— “



“Ngồi xuống! Để ta xem!” Lí Vị Ương cảm thấy có chỗ không đúng.



Lí Mẫn Đức vội vàng đáp: “Không sao là không sao, ta đã nói rồi, thật sự không sao! Muộn rồi, ta phải nhanh chóng trở về!”



Lí Vị Ương lại đứng lên trước hắn, mạnh tay đặt ly trà xuống bàn: “Để ta xem!”



Lí Mẫn Đức sửng sốt, cuối cùng ngoan ngoãn ngồi xuống. Lí Vị Ương quay đầu: “Bạch Chỉ, cầm hòm thuốc đến.” Trong phòng của nàng có mấy loại thuốc thường dùng, phần lớn là thuốc thanh tâm, cũng có Kim sang dược trị ngoại thương. Bạch Chỉ vâng lời, vội vàng cầm hòm thuốc vào.



Lí Vị Ương cởi áo khoác của Lí Mẫn Đức, nàng không thấy ngượng ngùng gì, đại khái vì bình thường hai người thân thiết đã thành thói quen: “Có máu chảy, vết thương nứt ra thật rồi, chờ một chút, ta đổi thuốc cho.”



Nàng kéo băng vải nhiễm máu xuống, mặc dù cực kỳ cẩn thận nhưng cả người hắn vẫn hơi chấn động, sau đó bình thường lại.



“Đừng nhúc nhích, cứ chạy loạn khắp nơi cho nên mãi không khỏi hẳn.”



Thật ra miệng vết thương trên người Lí Mẫn Đức khép lại rất nhanh, nếu là người bình thường nhất định nằm liệt trên giường nửa năm, mà hắn chỉ cần hai tháng miệng vết thương đã đóng vảy, đương nhiên bởi vì hắn luôn không nghe lời, đôi khi vết thương vỡ ra, thỉnh thoảng nhiễm trùng, nhưng cũng may thời tiết càng ngày càng lạnh, thương thế hắn dần tốt lên.



Lí Vị Ương nhìn miệng vết thương dưới băng vải còn đáng sợ hơn tưởng tượng của nàng, đâu chỉ vỡ ra mà là máu me be bét, nhớ lại vừa rồi còn thoải mái nói chuyện với nàng… Thật sự không thể hiểu nổi… Rốt cuộc hắn có biết đau hay không! Nàng nhẹ tay bôi thuốc, động tác này làm mặt Lí Mẫn Đức càng trắng hơn, đôi môi mỏng khẽ mím, mà khóe môi vẫn cong lên nhìn nàng.



Bị hắn nhìn làm mất tự nhiên, Lí Vị Ương áp chế chút chua xót không nói nên lời trong lòng, lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nhanh gọn xử lý miệng vết thương, sau khi băng bó xong xuôi mới ý thức được một chuyện: Lí Mẫn Đức đã không còn là tiểu hài tử năm đó, chỉ cần nhìn thân hình không sẹo lại ẩn chứa sức mạnh đã làm rõ sự khác biệt giữa hai người. Trong lòng than nhẹ, nàng vẫn hy vọng hắn như trước đây, như vậy sẽ không cần phải kiêng kị lễ giáo.



“Còn đau không?”



“Không đau… Thật sự không đau.” Đôi mắt màu hổ phách của Lí Mẫn Đức cong thành hình trăng non, bờ môi mỉm cười, ánh mắt sáng ngờ. Hắn nói rất nghiêm túc thành khẩn, không hề nhìn ra chút dấu vết dối gạt.



Đại khái khuôn mặt quá đẹp, hoặc cũng có thể vì nàng mỏi mệt cho nên hơi hoảng hốt, Lí Vị Ương sững sờ trong chốc lát.



“Tiểu thư, nô tì xử lý băng vải trước.” Bạch Chỉ thấp giọng nói, nhẹ chân lui ra ngoài.



Câu này như chuông đồng, Lí Vị Ương biến sắc, tỉnh táo lại, nàng thở dài: “Mang khuôn mặt xinh đẹp như vậy, khó trách Tưởng Nguyệt Lan cũng hận ta.”



Lí Mẫn Đức lại lộ ra vẻ mặt tủi thân, cầm tay nàng, tròng mắt trong suốt nóng rực, tay đặt lên ngực, giọng nói ba phần ấm áp, bảy phần lưu luyến: “Nàng chán ghét khuôn mặt ta sao?”



Giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo chút thương tâm.



Lí Vị Ương sửng sốt, từ lúc nào hắn trở nên yếu ớt dễ vỡ như vậy? Động chút là thể hiện dáng vẻ thương tâm trước mặt nàng, rõ ràng ăn chắc nàng sẽ mềm lòng. Nàng rất ít khi mềm lòng, lại càng không mềm lòng với nam nhân, nhưng Lí Mẫn Đức lại khác. Có lẽ hắn từng dùng mạng mình để cứu nàng, như vậy đôi khi mềm lòng cũng không có gì quá đáng… Hẳn là vậy.



Lí Vị Ương nghĩ thế, không biết rằng có một số người chỉ cần nàng lui một bước hắn sẽ tiến thêm mười bước, từ lúc Lí Mẫn Đức sinh bệnh phảng phất như bắt được điểm mềm yếu của Lí Vị Ương. Thiếu nữ trước mắt, nếu hắn tức giận, quát tháo, khiêu khích toàn bộ không có tác dụng gì, ngược lại thái độ mềm yếu, thương tâm, chơi xấu lại dễ dàng đạt được thành công. Xem như nhân bệnh được phúc đi, hai mắt Lí Mẫn Đức khép lại, hàng mi đen đậm càng tôn lên vẻ tái nhợt trên gò má, vừa nghĩ vậy vừa nắm tay nàng không buông, ánh mắt sáng như sao nhìn thẳng nàng, nghiêm túc nói: “Hay là —— nàng đang giận ta? Nàng yên tâm, ta tuyệt đối không để lão yêu bà kia đến gần nàng.”



Tức giận chuyện đó làm gì, Lí Vị Ương dở khóc dở cười. Hơn nữa, Tưởng Nguyệt Lan chỉ lớn hơn mình mấy tuổi, làm gì đến mức lão yêu bà. Nhưng mà chuyện Tưởng Nguyệt Lan ghen ghét nàng hoàn toàn ngoài dự kiến, ai mà ngờ được Tưởng Nguyệt Lan thân là bá mẫu lại thích Lí Mẫn Đức? Đúng là không tin nổi.



Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Lí Mẫn Đức, lại thở dài một hơi, đều tại mỹ mạo chọc họa.



____________________________



TM: Thôi xưng ta – đệ cứ ngượng mồm thế nào ấy, đành quyết định lúc ở riêng thì xưng ta – ngươi, có mặt người ngoài thì ta – đệ, vậy đi.



____________________________



Sáng sớm hôm sau, Lí Vị Ương đến Hà Hương viện thỉnh an, chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng cười từ trong truyền ra. Nha hoàn vui mừng đẩy mặt hành lễ: “Tam tiểu thư.”



Lí Vị Ương hơi gật đầu, nha đầu vén rèm lên, nàng bước nhanh vào: “Đã mấy ngày tổ mẫu không vui mừng vậy rồi.”



Trong phòng, Tưởng Nguyệt Lan, Lí Thường Tiếu, thậm chí là Nhị phu nhân cùng Lí Thường Như đều ở đây, vẻ mặt biểu cảm khác nhau. Thấy Lí Vị Ương vào, lão phu nhân tươi cười: “Mau tới đây, có tin tức tốt!”



Tin tức tốt? Lí gia thì có tin tức gì tốt? Ánh mắt Lí Vị Ương đảo qua mọi người, cuối cùng ngừng lại ở chỗ Tưởng Nguyệt Lan, quả nhiên thấy Tưởng Nguyệt Lan mỉm cười nhìn nàng, khóe môi cong lên như đóa hoa nở rộ, mang theo ba phần đắc ý không thể che giấu: “Nghe lão phu nhân nói kìa, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”



“Con khai chi tán diệp cho Lí gia chúng ta, sao nói là chuyện nhỏ?!” Trên mặt lão phu nhân mang vẻ hiền hóa hiếm có, từ khi Tưởng gia gặp chuyện không may, thân phận Tưởng Nguyệt Lan đáng xấu hổ biết bao, lão phu nhân không thân thiện như trước, hiện tại lại rất hài lòng cười với nàng.



Lí Thường Tiếu nói: “Tam tỷ, thật ra nửa đêm hôm qua mẫu thân đau bụng không ngừng, vội gọi đại phu đến bắt mạch mới biết là mang thai, đã hai tháng rồi!”




Lúc này Lí Tiêu Nhiên mới hài lòng gật đầu: “Mọi sự nhờ con.” Vấn đề đã được giải quyết viên mãn, Lí Tiêu Nhiên phất tay, quản gia lấy gói bạc to từ trong người hai tay dâng cho Triệu đạo sĩ: “Chút tiền mọn gửi tiên sinh bồi bổ thân mình, chờ tiểu thiếu gia sinh ra sẽ mang đại lễ đến tặng.”



“Thật sự quá khách khí…” Triệu đạo sĩ đưa tay ra nhận, nhìn đến ánh mắt cười như có như không của Lí Vị Ương thì bất giác rùng mình, ngượng ngùng nói: “Ta đây cáo từ.”



Buổi chiều, Lí lão phu nhân lệnh La ma ma tự mình dẫn nha đầu đến thu dọn phòng ở cho Tưởng Nguyệt Lan, Lí Vị Ương chỉ để lại Bạch Chỉ và Mặc Ngọc trông viện, bản thân dẫn Triệu Nguyệt đến viện của Đàm thị.



Triệu Nguyệt nói: “Tiểu thư, Triệu đạo trưởng kia nói chuyện hình như thật thần thông!”



Lí Vị Ương cười: “Thần thông? Thần thông cái gì? Chỉ làm trò quỷ lừa gạt phụ thân thôi, lấy tay áo ngăn cản tầm mắt chúng ta, tác động đến sợi tơ trong suốt buộc ở ngón tay…”



“Hả, sao tiểu thư không vạch trần hắn?” Triệu Nguyệt kinh ngạc.



“Một kế không thành đối phương sẽ nghĩ kế khác, ta cần gì phải vạch trần? Nàng ta đang đề phòng ta động thủ với đứa nhỏ trong bụng, ta lại đề phòng nàng ta ra tay chỗ Mẫn Chi, chỉ là phòng bị lẫn nhau thôi. Đã muốn bước vào viện thì dù phải trả giá nàng ta cũng muốn thành công.”



__________________________



“Nhưng mà tiểu thư, nô tỳ cảm thấy phu nhân không chỉ muốn ở trong viện đơn giản như thế.” Triệu Nguyệt nói vậy, đi theo Lí Vị Ương lâu nàng xem nhiều bộ mặt giả dối đa đoan của những người đó, chung quy cảm thấy Tưởng Nguyệt Lan có chỗ không ổn, mà không biết là chỗ nào.



Lí Vị Ương khẽ cười: “Không cần quản nàng ta.” Nói xong nàng đã bước vào viện của Đàm thị.



Đàm thị niệm kinh ở Phật đường, lúc Lí Vị Ương đi vào bà đang quỳ trên mặt đất thành tâm khẩn cầu. Bà cầu ông trời phù hộ cho hai đứa con của bà được bình an hạnh phúc.



Lí Vị Ương nhìn dáng vẻ thành kính của Đàm thị lại ngẩng đầu nhìn Bồ Tát ngồi nghiêm trang trên cao, khuôn mặt hiền lành quan sát chúng sinh, đáng tiếc cho tới giờ vạn vật đều ngang hàng. Nàng cười rộ lên. Đối với nàng mà nói, ông trời và thần linh không hiệu nghiệm gì hết, nàng không tin bất cứ ai, nàng chỉ tin bản thân mình, mỗi một con đường đều do mình lựa chọn, trên đời này, thứ con người có thể dựa vào vĩnh viễn chỉ là bản thân.



Đàm thị vẫn thành tâm khẩn cầu, lời nói của bà phiêu tán theo hương khói khắp phòng, vừa quay đầu lại thấy Lí Vị Ương đứng ngoài cửa, bà vội đứng lên: “Vị Ương, sao con tới đây?”



Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Đại phu nhân muốn chuyển đến viện con ở, cho nên La ma ma dẫn người đến thu dọn, con ngại ồn ào náo nhiệt nên đi ra.”



Mày Đàm thị bỗng nhíu lại, “Sao nàng ta lại muốn đến chỗ con ở, thật không hợp quy củ!”



Lí Vị Ương cười nhẹ, “Có lẽ phong thủy viện con tốt?”



“Đứa nhỏ này làm sao mà cũng có lệ với ta!” Đàm thị sẵng giọng.



“Chỉ nói bát tự con nặng, có thể trấn áp, không có đại sự gì.” Lí Vị Ương nói nhẹ nhàng bâng quơ.



“Không được! Sao bọn họ có thể làm vậy! Quả thật là ——” Dù sao Đàm thị cũng là người thành thật, bà không nói được lời nào mà chỉ cảm thấy cực kỳ không ổn. Tuy bà cảm nhận được Tân phu nhân là người tốt, nhưng vì sao lại chuyển đến ở với Vị Ương? Trong lòng bà có dự cảm không tốt.



“Vị Ương, sợ rằng con không chăm sóc nổi phu nhân, từ lúc mang thai đến giờ, không phải ghét bỏ đồ ăn thì cũng dăm ba ngày động thai khí một lần, nếu ở lại chỗ con, xảy ra chuyện chẳng phải bắt con chịu trách nhiệm? Không được, tuyệt đối không được!” Tuy Đàm thị tâm tư đơn thuần mà cũng cảm thấy chuyện này thật sự không ổn, sợ nữ nhi bị liên lụy.



Lí Vị Ương mỉm cười: “Mẹ không cần lo lắng. Chuyện này lão phu nhân làm chủ, người đã mở miệng con có thể từ chối sao? Hơn nữa, Đại phu nhân ở lại viện của con nhưng có người chuyên môn chăm sóc, không cần con làm gì hết.”



Lí Vị Ương có thể tha thứ cho yêu cầu vô lý của Lí lão phu nhân và Lí Tiêu Nhiên, nhưng nàng tuyệt đối không để bản thân lâm vào nguy hiểm, bảo vệ chính mình mới là chuyện đầu tiên nàng suy tính. Huống chi, Tưởng Nguyệt Lan càng không an phận, trong mắt nàng chỉ là càng chết nhanh hơn mà thôi. Nhưng mặc kệ Lí Vị Ương an ủi thế nào, Đàm thị vẫn lo lắng trùng trùng, Lí Vị Ương không nhiều lời nữa, cẩn thận kiểm tra một lượt thủ vệ trong viện, phân phó người bên cạnh Đàm thị nhất định phải kiểm tra cẩn thận đồ ăn cùng vật dụng tiếp xúc với Tứ thiếu gia, xong xuôi mới rời đi.



Buổi tối, Tưởng Nguyệt Lan chuyển đến phòng ở phía đông, ngoài ra còn có bốn nha đầu hầu hạ cùng hai lão ma ma có kinh nghiệm cùng chuyển đến, toàn bộ viện bỗng chốc náo nhiệt hơn rất nhiều. Hơn nữa Vinh ma ma kia luôn cố tình soi mói gối đầu, nước trà, phòng ở, từ đầu đến cuối không có chỗ nào làm bà vừa lòng, hận không thể đổi tất cả mọi thứ đi, càng khiến viện náo loạn như gà bay chó sủa, không thể an ổn.



Triệu Nguyệt canh giữ ở hành lang, cảnh giác nhìn mọi động tĩnh của đối phương, Vinh ma ma lạnh lùng lườm nàng, rầm một tiếng đóng cửa lại.



Trong phòng, Mặc Trúc nhẹ tay dập tắt nến, thấp giọng oán giận một câu: “Phòng bọn họ bên kia sáng quá mức, đốt nhiều nến như vậy làm tiểu thư bên này không ngủ nổi.”



Lí Vị Ương nằm lên giường, không nói thêm câu nào.



Mặc Trúc đêm nay trực đêm, bị tiếng ồn áo huyên náo bên ngoài làm bực tức trong lòng, hạ giọng nói: “Tiểu thư, phu nhân kiêu ngạo như vậy, dứt khoát cho nàng ta chút giáo huấn đi!”



Ý của Mặc Trúc là giáo huấn đối phương một chút, đương nhiên không đến mức làm nàng ta sinh non. Nhưng trong bóng đêm, Lí Vị Ương lạnh nhạt nói: “Làm bất cứ chuyện gì đều có khả năng lưu lại dấu vết, không cẩn thận bị người ta bắt được nhược điểm thì mất nhiều hơn được, dù sao, hiện giờ Tưởng Nguyệt Lan ở lại chỗ ta, nàng ta xảy ra chuyện gì người khác lập tức nghi ngờ ta.” Đây cũng là ý đồ thật sự của Lí Tiêu Nhiên, đúng là lão nam nhân chỉ vì tư lợi, Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng.



Nàng suy nghĩ, rốt cuộc Tưởng Nguyệt Lan muốn làm gì? Giống Lí Tiêu Nhiên, muốn ép mình bảo vệ nàng ta? Hay là sợ mình mưu hại nàng ta? Không, Lí Vị Ương cảm thấy không đơn giản như vậy. Có lẽ nàng ta muốn gây phiền toán lẫn nhau, nhưng một nữ nhân mang thai, hơn nữa đứa nhỏ này còn ảnh hưởng đến địa vị tương lai của nàng ta ở Lí gia, nàng ta sẽ mạo hiểm đặt đứa nhỏ quan trọng như vậy ở nơi nguy hiểm sao?



—— Lời tác giả ——



Ta là Tiểu Tần nhắn lại ở trong kho:



Để Tam Hoàng tử với Tưởng Hoa nghỉ ngơi một lát, Tưởng Nguyệt Lan bình tĩnh lớn mật xông lên phía trước! `(*∩_∩*)′