Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 135 : Hoàng tử mạc bắc

Ngày đăng: 17:18 19/04/20


Phía trước sân khấu kịch, Lí Vị Ương và Tôn Duyên Quân đang nhàn nhã nghe diễn, bàn trà nhỏ đặt đầy đĩa trái cây, mứt mơ, bánh hoa hồng, bánh phù dung, đậu phủ đường, các loại điểm tâm nổi tiếng nhất Kinh đô, còn có một đĩa hạt dưa, hoa quả khô, đều là hương vị hiếm thấy.



Tôn Duyên Quân rất thích ăn, âm thầm khen ngợi, cười nói: “Vị Ương, muội mỗi ngày thật thoải mái, bên ngoài huyên náo rối tinh rối mù mà muội bên này cẩm y ngọc thực, tiểu khúc mỹ thực, các kim chi ngọc diệp trong cung chưa chắc đã tự tại như muội.”



Lí Vị Ương nghe xong nở nụ cười, khẽ dựa lên đệm: “Con người ấy mà, lúc mệt tự nhiên sẽ mệt, lúc vui vẻ thì cứ vui vẻ, cần gì phải nhất mực tuân theo nhiều quy cách tục lệ như vậy, làm cho mình không thoải mái.” Thật ra nàng không thích nghe hí kịch, chỉ cảm thấy lời kịch chua đến ê răng, mà Tôn Duyên Quân lại thích, hơn nữa nàng ấy vừa mới gả đến làm con dâu, luôn bị Nhị phu nhân gọi đến giảng quy củ, khổ không nói nổi, Lí Vị Ương đã hẹn thì tất nhiên phải để nàng ấy được vui vẻ.



“Tưởng Nguyệt Lan vẫn còn quỳ gối trong từ đường, muội định cứ mặc kệ?” Tôn Duyên Quân mỉm cười nhìn thoáng qua hoa đán (diễn viên đóng vai con gái có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá) trên đài, nhẹ giọng hỏi.



Lí Vị Ương cầm lò sưởi trong tay, mỉm cười: “Là phụ thân bảo nàng ta quỳ, ông ấy không chịu tha thứ thì ta có biện pháp gì, đành để nàng ta tủi thân quỳ tiếp vậy.”



Tôn Duyên Quân lắc đầu, thở dài như cảm khái: “Vừa mới đẻ non đã quỳ ba ngày ba đêm trên sàn nhà lạnh băng, không ngờ vẫn còn sống sót, thật không dễ dàng.”



Nụ cười của Lí Vị Ương nhìn qua vô cùng ấm áp: “Chuyện này sao, phụ thân đến cùng vẫn luyến tiếc nàng ta.”



Tôn Duyên Quân không có tâm nhãn như Lí Vị Ương, bật thốt: “Luyến tiếc? Đại bá phụ điên rồi chắc, một nữ nhân hồng hạnh xuất tường (ngoại tình), chỉ cần bảo vệ thanh danh bên ngoài là được, còn ai không biết chi tiết nữa?!” Tuy Tôn Duyên Quân không biết cụ thể phát sinh chuyện gì, nhưng cũng nghe được ít lời đồn, hơn nữa miêu tả và đoán mò rất sinh động, vì thế nàng đã phác họa trong đầu một phiên bản, một phiên bản Lí Vị Ương luôn hướng mọi người nghĩ đến.



Lí Vị Ương nghe xong cười nói: “Tất nhiên không phải ý này, Nhị tẩu lý giải lầm rồi.” Lí Tiêu Nhiên không phải không muốn xử lý Tưởng Nguyệt Lan, ông chỉ không muốn lại thêm một bà vợ chết đi, hơn nữa hôn sự của đám người Lí Thường Tiếu sắp được bàn đến, nếu lúc này Tưởng Nguyệt Lan chết đi, hôn sự phải lùi lại ba năm, ba năm sau tất cả đều biến thành gái lỡ thì, Lí gia thật đúng là không thể sống qua ngày. Nam nhân này luôn trừng mắt tính toán, tuyệt đối không tha thứ cho sự “phản bội” của Tưởng Nguyệt Lan, cho nên bề ngoài ông không nói gì lại lệnh Tưởng Nguyệt Lan quỳ gối trong từ đường mười ngày mười đêm, không cho nàng ta chết nhưng cũng không để nàng ta thoải mái. Quỳ mười ngày, đối với nữ nhân vừa mới đẻ non tương đương lấy đi nửa cái mạng của nàng ta. Đương nhiên ông còn lệnh hạ nhân thay nhau trông coi, nếu thấy Tưởng Nguyệt Lan không kiên trì được lập tức cho ăn canh sâm giữ lại tính mạng, dù sao không để nàng ta chết là được.



Ở điểm này Lí Vị Ương rất bội phục Lí Tiêu Nhiên, bản lĩnh giày vò người khác của ông còn hung ác tàn nhẫn hơn mình ba phần, quan trọng nhất là giết người không thấy máu, thậm chí thanh danh cũng không mất. Bên ngoài chỉ nghe nói Tưởng Nguyệt Lan hạ kế sách vu hãm người khác mới bị trừng phạt, mà thật ra ông đang trừng phạt nàng ta bất trung.



“Nhưng mà đại bá phụ sẽ không hối hận chứ? Vạn nhất Tưởng Nguyệt Lan nói hai ba câu —— “



Lí Vị Ương mỉm cười: “Tất nhiên sẽ không, nếu ta là nam nhân, thê tử đeo nón xanh, ta tuyệt đối không tha thứ cho nàng ta.” Cho dù nón xanh này là Lí Vị Ương mạnh tay đeo hộ, Lí Vị Ương đã sớm biết Tưởng gia động tay động chân trong lọ thuốc hít nhưng cho tới giờ nàng vẫn vui vẻ với kết quả cuối cùng, đối với Lí Mẫn Chi mà nói Lí Tiêu Nhiên không thể sinh con là chuyện cực kỳ tốt, không bao giờ có người uy hiếp địa vị của đệ đệ nàng. Con người đều ích kỷ, Lí Vị Ương nàng lại càng chỉ suy nghĩ cho bản thân cùng người thân, về phần Lí Tiêu Nhiên, phụ thân như ông chưa từng bận tâm đến nàng, nàng cần gì phải quan tâm ông chết hay sống. Không thể sinh con có nghĩa ông ấy phải bảo vệ Lí Mẫn Chi cho tốt, thậm chí dùng tất cả sức lực, ngẫm lại cảm thấy thật buồn cười.



“Vậy —— Vinh ma ma thì sao?” Tôn Duyên Quân tò mò hỏi, “Ta nghe nói, ngày đó Đại bá phụ giao Vinh ma ma cho muội xử trí, lúc kéo ra ngoài bà ta còn chửi bậy không dứt!”



“Bà ta đã không thể chửi bậy được nữa rồi.” Lí Vị Ương thản nhiên cười.



Tôn Duyên Quân lộ vẻ giật mình: “Đã chết rồi?”



Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Tôn Duyên Quân vẻ mặt đơn thuần, cảm thấy cần thiết để nàng ấy nhận giáo dục tàn khốc một lần, thản nhiên nói: “Triệu Nguyệt ngươi nói đi.”



Triệu Nguyệt mặt không biểu cảm trả lời: “Tiểu thư thấy lão bà kia rất ầm ỹ, trực tiếp sai người cắt lưỡi.”



Tôn Duyên Quân giật mình trong lòng, nàng không ngờ Lí Vị Ương lợi hại như vậy. Nếu đổi lại là nàng thì chỉ đánh vài cái rồi đuổi đi là đủ, vừa ra tay đã cắt lưỡi, dường như hơi tàn nhẫn, nghĩ đến đây nàng nhẹ giọng nói: “Bà ta chỉ tận trung với chủ tử, nghiêm khắc mà nói cũng không có gì sai —— “



“Đúng vậy, nhưng lấy bức họa từ chỗ Lưu ma ma, bảo Hà đại phu kê đơn cho Thất di nương, thậm chí sắp đặt bố cục cho Tưởng Nguyệt Lan, việc gì cũng không thiếu tay bà ta, ta chưa từng nói bà ta sai, chỉ là lập trường đối lập mà thôi, bà ta đã thua thì phải chấp nhận cái giá phải trả, sinh tử không oán, kêu gào mắng chửi tính là đạo lý gì? Nếu như đổi lại ta là bà ta, thì đã sớm tự sát, làm sao đến nỗi rơi vào tay kẻ địch nhận hết tra tấn? Mọi chuyện đều là bà ta gieo gió gặt bão, không trách được ai khác.” Lí Vị Ương cầm một viên đường nhẹ nhàng bỏ vào miệng.



Bạch Chỉ cười: “Nhị thiếu phu nhân, tiểu thư làm vậy cũng là cơ hội tốt để giết gà dọa khỉ.”



Lí Vị Ương thấy đáy mắt Tôn Duyên Quân vẫn còn vẻ không đành lòng, chậm rãi nói: “Người khác đối xử với ta tốt, ta tất nhiên sẽ đáp lễ gấp trăm lần, nhưng nếu chủ động khiêu khích thì không trách được ta…” Nàng liếc mắt nhìn sân viện cách đó không xa, lạnh nhạt tiếp lời: “Không chỉ Vinh ma ma, còn cả Lưu ma ma phản bội, ta cũng không chấp nhận được người như vậy! Lần này ta cho bọn họ một lần giáo huấn, cũng để cảnh cáo mọi người, miễn cho bọn họ không rõ, cho rằng ta là người nhân từ nương tay, khoan dung rộng lượng.”



____________________________



TM: Trời ạ, chương trước đã nói rõ ràng thế rồi mà sao vẫn có người không hiểu nhỉ



Lọ thuốc hít là Tưởng gia tặng cho Lí Tiêu Nhiên, lý do:



“Tưởng gia đúng là tiêu phí tâm cơ, một mặt gả mẫu thân đến, lung lạc phụ thân và Lí gia chúng ta, mặt khác lại tặng lễ vật gậy ông đập lưng ông này, chỉ cần tương lai phụ thân không thể sinh con trai, đệ đệ Mẫn Chi lại là thứ xuất, phụ thân khẳng định sẽ tha thứ cho đại ca, ít nhất không có người uy hiếp được địa vị con vợ cả của Đại ca, Đại tỷ, đương nhiên Tưởng gia cũng phòng bị mẫu thân, sợmẫu thân sinh hạ con trai trưởng, uy hiếp địa vị của Đại ca, Đại tỷ. Chỉ tiếc lúc bọn họ sắp đặt cạm bẫy không ngờ rằng Đại tỷ phạm tội lớn không thể tha thứ bị ban chết, cuối cùng không có cách nào nắm Lí gia trong tay. Lại nói, nếu Tưởng gia nghĩ cách trên người mẫu thân thì không thể cắt đứt hoàn toàn con nối dòng của phụ thân, bởi vì ngoại trừ mẫu thân sẽ có nữ nhân khác sinh đứa nhỏ, cho nên dứt khoát ——” nàng nhìn thoáng qua Lí Tiêu Nhiên, thở dài, “Dứt khoát xuống tay trên người phụ thân, hoàn toàn cắt đứt con nối dòng của Lí gia ta.” (Trích chương 134)



Còn về cái thai của Tưởng Nguyệt Lan: Tưởng Nguyệt Lan mang thai thật, mặc dù Lí Tiêu Nhiên bị Tưởng gia hạ thuốc nhưng không phải chính xác 100% không thể sinh con, vô sinh còn có % sinh được nữa là:v chỉ có điều bị Vị Ương cố tình nói thành không thể sinh con, Lí Tiêu Nhiên đa nghi thế dù không tin hoàn toàn thì cũng tin đến quá nửa. Đoạn cuối thì bị Vị Ương ép thì chỉ còn 2 con đường, 1 là khăng khăng mình mang thai thật thì Lí Tiêu Nhiên chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu cho đỡ nhục, 2 là nói mang thai giả, chấp nhận tội danh thiết kế hãm hại Vị Ương còn hơn là thừa nhận có thai để bị nghi đi ngoại tình. Vinh ma ma chọn phương án 2 chứ ko phải Tưởng Nguyệt Lan mang thai giả.


Rõ ràng tổ phụ đã nói qua, mình là người thông minh nhất, mưu sĩ dũng cảm nhất Đại Lịch, là linh hồn của toàn bộ quân đội, mà vì sao hắn lại thất bại bởi một tiểu nha đầu vô danh, thật không công bằng! Gạt bỏ sự ác độc cùng ích kỷ của mình, giờ phút này Tưởng Hoa đổ hết mọi sai lầm lên người kẻ khác, không muốn thất bại, nhưng chuyện đã thất bại là sự thật không thể thay đổi. Hơn nữa nhìn vào gương mặt Lí Vị Ương thanh tú mà bình tĩnh, mỗi dây thần kinh trong đầu như đang đứt gãy, có thứ gì đó không ngừng kêu la: Đánh bại nàng ta, giết chết nàng ta!



Tưởng Húc thấp giọng hỏi: “Hoa nhi, con còn chịu đựng được không?”



Phụ thân lo lắng hỏi làm Tưởng Hoa bỗng tỉnh táo lại, hắn mỉm cười, kìm nén tính cách thô bạo tàn nhẫn xuống: “Phụ thân yên tâm, bệnh của con đã khỏi hoàn toàn, trường hợp như hôm nay không có vấn đề gì.”



Tưởng Húc lo lắng nhìn con, Tưởng Hải đã chết, Tưởng Nam vĩnh viễn không thể ra ánh sáng gặp người, mình đã mất đi hai người con trai liên tiếp, đến ngay cả cháu trai cũng chạy trốn không thấy bóng dáng, ông thật sự không muốn mất đi Tưởng Hoa: “Tổ phụ con sẽ lập tức về Kinh, Nhị ca con đã đi nghênh đón, cho nên thả lỏng tâm tình đi.” Tưởng Húc an ủi.



Tưởng Hoa đương nhiên biết tổ phụ Tưởng Quốc công sắp trở về, nhưng mà hắn không muốn để tổ phụ luôn kiêu ngạo vì mình nhìn thấy dáng vẻ nản lỏng của hắn hiện giờ. Nghĩ đến đây tay hắn bất giác nắm chặt lại, lúc này hắn mới tin rằng có lẽ mình thật sự có bệnh. Từ nhỏ hắn đi theo tổ phụ lớn lên trong quân đội, người khác đều khen ngợi hắn thông minh cơ trí, mưu lược tài tình, mà ít người biết thật ra hắn là người bạo lực nhất trong năm hài tử Tưởng gia. Lúc sáu tuổi hắn từng đánh một đứa bạn phải nằm trên giường nửa năm, nguyên nhân chỉ vì người đó nói hắn thanh tú giống tiểu cô nương! Hắn tức giận bừng bừng không để ý đến tình nghĩa thường ngày, xông lên quyền cước với đứa nhỏ, hắn đánh gãy mũi và ba cái xương sườn đối phương, cuối cùng hai người trưởng thành dồn sức mới kéo được hắn ra. Hắn nhìn thấy đứa bạn bị thương như vậy cũng rất hối hận, nhưng còn lâu hắn mới thừa nhận lúc đó bản thân không thể kiềm chế cơn giận.



Về sau tổ phụ thấy hắn cảm xúc âm trầm, cả ngày đóng cửa không ra, còn mời danh y cho hắn, đại phu đó từng đề nghị hắn học cách tự mình kiềm chế, còn ám chỉ hắn có lẽ bị chứng bệnh nào đó có tính công kính, vì thế những năm gần đây hắn tập trung tu tâm dưỡng tính, dùng mọi khả năng áp chế tính cách thô bạo trong nội tâm, nhưng Lí Vị Ương lại dễ dàng thả ra dã thú trong người hắn, hắn từng chút một bị nàng bức điên.



Cũng may, cục diện như vậy rất nhanh sẽ thay đổi… Tưởng Hoa nghĩ vậy trong lòng, cong môi thành một tia cười lạnh.



Lí Mẫn Đức xem mọi người sóng ngầm mãnh liệt, thản nhiên nhướng mày. Thác Bạt Ngọc, Thác Bạt Chân, Tưởng gia, kẻ nào cũng có ý đồ bất lương với Vị Ương, hắn có nên làm chút gì đó cảnh cáo bọn họ không? Bờ môi khẽ nhướng lên, Lí Mẫn Đức lộ ra nụ cười mỉm theo tập quán.



Ánh mắt Lí Vị Ương vô ý dừng ở chỗ Lí Mẫn Đức, hơi ngừng lại, mỗi khi trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn xuất hiện loại tươi cười này, thì nói lên hắn bắt đầu tính kế người khác. Nàng thật muốn biết lần này là ai xui xẻo đây?



Đúng lúc này, Thái tử đột nhiên đứng lên, cất cao giọng: “Phụ hoàng, Nhi thần có việc khởi tấu.”



__________________________________



TM: Hoàng tử mạc bắc lên sàn… ở đoạn sau =]] Đừng hy vọng nhiều rồi thất vọng càng sâu =]]



__________________________________



Hoàng đế nâng mắt nhìn hắn: “Nói đi.” Thái độ không lạnh không nóng, làm Hoàng hậu bên cạnh có vài phần khó chịu, lại chỉ có thể kìm nén.



Thái tử phảng phất như không để ý đến, cười nói: “Sứ thần Mạc Bắc hôm nay đến Kinh đô, hơn nữa còn muốn dâng lễ vật cho Phụ hoàng.”



Mạc Bắc là một quốc gia hoang vắng ở phía bắc triều Đại Lịch, sinh sống bằng cưỡi ngựa, dân phong dũng mãnh, nhiều năm qua đều tranh đấu gay gắt với Đại Lịch, xung đột không ngừng, nhưng mười năm qua không bùng nổ chiến tranh quy mô lớn, quan hệ hai quốc gia vô cùng xảo diệu. Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân thấy tình huống này, chủ động đưa ra ý kiển để hai quốc gia phân chia ra bảy thành thị tiến thành thông thương, để người Mạc Bắc dùng đặc sản của bọn họ như ngựa, dê, lạc đà, lông điêu để trao đổi hàng dệt tơ, đồ sứ, khí cụ vàng bạc, trà cùng đồ sắt của Đại Lịch, lại sắp đặt quan viên chuyên khống chế giá cả hàng hóa hai bên, tận lực để giao dịch công bằng, cứ như thế quan hệ hai quốc gia rất nhanh được xoa dịu, lần này sứ giả Mạc Bắc đến Đại Lịch cũng không tính là chuyện gì ngạc nhiên.



Hoàng đế gật đầu, cười mỉm: “Đã là vậy thì mời sứ giả lên điện đi.”



Vừa dứt lời các cung nữ đang khiêu vũ uyển chuyển nhẹ nhàng lập tức lui xuống, chớp mắt đã thấy trên khoảng đất trống trải trước điện tràn ngập bóng người, trống đàn cộng hưởng. Chỉ chốc lát sau đã thấy nhạc công và tay trống đi ra, bắt đầu diễn tấu. Người đánh trống cao lớn mang mặt nạ giơ trống có hình thù kỳ lạ lên cao trên đầu, sau đó dùi trống nhẹ nhàng dừng trên mặt, tiếng động kia phảng phất như dòng suối đột nhiên từ trong khe núi chảy ra, lại giống tiếng chấn động khi đá tảng rơi xuống vực sâu, hơn nữa rất nhanh, hết tiếng này đến tiếng khác, kịch liệt, vội vàng. Mà các nhạc công bên cạnh tay trống cũng bắt đầu đàn tấu nhạc khí trong tay, tiếng cầm sắt, tỳ bà gia nhập vào nhịp trống, lại không hề là yếu bớt thanh thế tiếng trống, ngược lại bày ra một loại trạng thái dõng dạc hùng dũng. Nhưng đúng lúc này, tiếng trống chợt nhanh hơn, mọi người cảm giác như trước mắt xuất hiện cảnh tượng thiên quân vạn mã xung phong liều chết. Tay trống kia vẫn đánh, mồ hôi như mưa, sắc thái ngưng trọng, toàn thân rung động!



Lí Vị Ương nhíu mày, khúc nhạc hùng dũng như vậy, ý cạnh lại kỳ lạ, không phải người bình thường có khả năng điều khiển! Tay trống này ——



Ngay tại đây tay trống đột nhiên vứt bỏ dùi trống, tay phủ lên mặt trống dồn sức đánh, so với tiếng trống ban đầu càng thêm kịch liệt, vang dội! Trong thời gian ngắn tất cả nhạc khí như ngừng lại, mọi người Đại Lịch vốn nhìn quen ca múa nhẹ nhàng uyển chuyển đều ngây ra nhìn người trước mắt, không nói nên lời, một lát sau tiếng trống ngừng bặt mới giật mình tỉnh táo.



Thái tử luôn ngồi trên cao đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “Hay! Tứ Hoàng tử thật có bản lĩnh!”



Tay trống kia cao giọng cười, bước nhanh về phía trước tháo mặt nạ xuống, quỳ gối với Hoàng đế Đại Lịch: “Tứ Hoàng tử Mạc Bắc Lí Nguyên Hành, bái kiến Hoàng đế bệ hạ Đại Lịch.”



Vị nam tử Lí Nguyên Hành tự xưng là Tứ Hoàng tử Mạc Bắc tuổi không lớn, gương mặt góc cạnh rõ ràng như đao gọt, đường nét rất sâu, hàng mày kiếm đen đặc áp trên đôi mắt sâu thẳm, mũi cao thẳng tắp cùng với môi cương nghị, không một chỗ nào không thể hiện anh khí bừng bừng. Trên đầu hắn đội mũ lông cao cao, khảm nạm đồ trang trí vàng bạc cùng châu bảo ngọc thạch —— dưới mũ lộ ra tóc đen thật dài, kết thành bím theo thói quen người Mạc Bắc, điểm xuyết bởi ngọc châu đỏ thẫm hoặc xanh thẫm, hoàn toàn khác với nam tử trẻ tuổi triều Đại Lịch thích mặc tơ lụa tinh xảo đẹp đẽ, trên người hắn mặc áo da báo vàng cực kỳ quý hiếm, bên hông treo một thanh loan đao vỏ vàng, chuôi ngà voi đặc biệt nổi bật.



Như cảm thấy sự chăm chú của chúng nữ quyến, nói xong câu đó hắn đột nhiên quay đầu liếc qua các nữ quyến, đột nhiên ánh mắt dừng lại một chỗ trong đó.



—— Lời tác giả ——



Cảm mạo, đang váng đầu hoa mắt… Mọi người nhắn lại ngày mai trả lời &_&