Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 142 : Đại họa ngập trời

Ngày đăng: 17:18 19/04/20


Typer: Chi Vũ



Cả người Cửu Công chúa tràn ngập mùi rượu, khuôn mặt cũng phiếm hồng, lệ nóng vòng quanh, phảng phất sắp luống cuống.



Lí Vị Ương nghe rõ lời nàng ấy nói, tỉnh táo lại nhíu mày, quay đầu phân phó nha đầu bên cạnh: “Báo lại với Công chúa rằng Cửu Công chúa say rượu, cần nơi để nghỉ ngơi.”



Nha đầu kia thấy tình huống này lập tức chạy vội đi.



Cửu Công chúa đung đưa đứng lên, Lí Vị Ương sợ Cửu Công chúa lại làm ra cử chỉ quá khích gì đó vội vàng đứng lên đỡ lấy. Cửu Công chúa lại đột nhiên rớt nước mắt, lẳng lặng không nói một lời.



Một vị tiểu thư bên cạnh kinh ngạc hô: “Sao Cửu Công chúa lại khóc?”



Lí Vị Ương sắc mặt bình tĩnh nói: “Công chúa nghe nói các nạn dân trôi dạt khắp nơi không có nhà để về, còn phải chịu mệt chịu đói, nên khó chịu không đành lòng.”



Mọi người nhìn nhau thật sự không tin Cửu Công chúa rơi lệ vì lí do này, nhưng thấy Lí Vị Ương khuôn mặt lạnh băng, không dám hé răng một lời. Nghe nói đối tượng bệ hạ tứ hôn cho Công chúa là Trương gia phủ La Quốc công.



Lập tức có người nhỏ giọng nghị luận: “Nghe nói Cửu Công chúa không muốn gả, quỳ trước cửa cung Nhu phi thật lâu!”



“Hả? Cửu Công chúa không phải thanh mai trúc mã với người đó sao? Sao lại không muốn gả?”



“Hừ ai mà biết được! Nhu phi nương nương yêu thương Công chúa như vậy, mà nhốt Công chúa trong cung ba ngày ba đêm đấy!”



Bên tai đều là những lời bàn tán xôn xao, Lí Vị Ương coi như không nghe thấy, chỉ lẳng lặng nhìn Cửu Công chúa khóc, trong lòng có thể cảm nhận được nàng ấy khổ sở đến mức nào. Nam tử mình ái mộ trước giờ chưa từng động tâm vì nàng, làm nàng biết sống thế nào? Nhưng Lí Vị Ương lại cảm thấy không được yêu chẳng có vấn đề gì cả, mấu chốt là phải tự yêu chính bản thân mình, nếu ngay cả chính mình cũng không yêu thì dựa vào cái gì khiến người khác đi yêu? Cho nên bảo nàng đồng tình Cửu Công chúa, nàng thực sự không có loại này tâm tình này.



Ngay lập tức Đào nữ quan bên người Vĩnh Ninh Công chúa tự mình đến, cười nói: “Nô tì đưa Công chúa về phòng.”



Cửu Công chúa lại nắm lấy tay Lí Vị Ương không buông, Đào nữ quan khó xử, Lí Vị Ương nói: “Ta cũng đi cùng.” Do dự dùng dằng ở trên yến hội như vậy, thật sự không khôn ngoan.



Đào nữ quan gật gật đầu, gọi nha đầu bên cạnh đỡ Cửu Công chúa tự mình cầm đèn hồng vải lụa chiếu sáng đường đi, dè dặt cẩn trọng nói: “Hai vị cẩn thận dưới chân.”



Hậu viện phủ Vĩnh Ninh Công chúa ban đêm rất yên tĩnh, Lí Vị Ương đưa cửu Công chúa đến tận sương phòng mới dừngbước: “Ta nên trở về yến hội.”



Triệu Nguyệt canh giữ từ xa, rõ ràng lúc nào cũng luôn lo lắng.



Đào nữ quan gật đầu: “Đa tạ An Bình Huyện chủ.” Nàng vừa định phân phó người đỡ Cửu Công chúa vào, ai ngờ Cửu Công chúa bỗng chốc đứng lên, yên lặng nhìn Lí Vị Ương không nói gì, thật lâu sau mới bước lên hai bước, xua tay đuổi mọi người: “Các ngươi lui xuống, ta có lời nói với Huyện chủ.”



Như vậy, Cửu Công chúa giả say, Lí Vị Ương khẳng định suy đoán trong lòng, hơi cong môi hỏi nàng: “Công chúa tỉnh rượu rồi sao?”



Trên mặt Cửu Công chúa lộ ra sự cầu xin, Đào nữ quan thấy tình huống không đúng, phân phó bọn nha đầu lui hết ra ngoài, bản thân nói: “Nô tì canh giữ bên ngoài, hai vị có chuyện xin cứ nói.”



Đào nữ quan khép cửa lại, Cửu Công chúa nhìn Lí Vị Ương, ánh mắt cực kỳ phức tạp, mở miệng: “Vị Ương tỷ tỷ, ta có việc cầu tỷ.”



Lí Vị Ương nhướn mày, nghĩ rằng lời kịch này sao vậy quen thuộc như vậy. Chẳng lẽ Cửu Công chúa cho rằng mọi việc chỉ cần cầu người khác là có thể giải quyết được sao?



Hai mắt Cửu Công chúa ẩm ướt: “Vị Ương tỷ tỷ, tỷ có thể thay ta nói với mẫu phi đừng để ta gả cho người đó được không? Ta biết hiện giờ mẫu phi rất tin tưởng tỷ, mẫu phi còn nhắc ta học tập tỷ nhiều hơn. Ta van cầu tỷ được không được?”



Đúng là vậy, gần đây Lí Vị Ương và Nhu phi qua lại rất gần, nhưng không phải như suy đoán của Cửu Công chúa là tình cảm rất tốt, mà thật ra trợ giúp lẫn nhau thôi. Lí Vị Ương nhìn vị Công chúa trẻ tuổi này, chậm rãi nói: “Đây không phải ý Nhu phi, là của Bệ hạ, mà ta không thể thay đổi ý kiến Bệ hạ.”



Cửu Công chúa vừa nghe đi cầu Nhu phi cũng vô dụng, lập tức đỏ mắt, nức nở: “Cứ thế này ta thật sự phải gả cho hắn sao? Nhưng ta căn bản không thích hắn!” Nói xong, kéo tay áo lau khóe mắt, “Nếu như vậy, ta thà chết đi còn hơn!”



Lí Vị Ương lẳng lặng nhìn nàng khóc, ngay cả chút thương hại cuối cùng cũng không có.



Thế gian này vô số người bận rộn vì sinh tồn, liều mạng chịu đựng đau khổ mong được ăn thêm một miếng cơm, vậy mà vị Công chúa trước mắt chỉ vì hôn nhân không như ý đã muốn tự sát. Nàng ấy thật sự quá ngây thơ rồi, làm người khác thấy phiền chán. Huống chi Hoàng đế bảo nàng gả cho thiếu niên tuấn lãng vốn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, chẳng phải Diêm Vương đòi mạng gì, nếu không đồng ý cùng lắm tranh thủ liều chết với Hoàng đế, cho dù thất bại cũng coi như mình đã cố gắng một lần, nhưng vừa rồi nàng ấy luống cuống trên yến hội, hiện tại khóc sướt mướt, đều chẳng để làm gì.



Cửu Công chúa bỗng nhiên giương mắt, “Vị Ương tỷ tỷ, còn một biện pháp! Chỉ cần tỷ tỷ chịu giúp ta, việc này sẽ được hóa giải.”



Lí Vị Ương giật mình, mày hơi nhíu.



Trong mắt Cửu Công chúa dâng lên một tia lửa, lại nói tiếp: “Ta biết, người Tam công tử tin tưởng nhất chính là tỷ, chỉ cần tỷ bảo Tam công tử dẫn ta đi. Hắn nhất định sẽ nghe lời tỷ.” Nàng nhìn qua trấn định, nhưng chỉ có nàng biết nói ra những lời này khó khăn đến mức nào. Cuối cùng giọng nói nhẹ nhàng rơi vào khoảng không, nhỏ đến mức nghe không rõ. Bởi vì chính nàng cũng biết, yêu cầu này là vô lễ đến cỡ nào!



Đáy mắt Lí Vị Ương hiện lên sự kinh ngạc, nàng yên tĩnh một lúc lâu mới mở miệng: “Hắn sẽ không dẫn Công chúa đi.”



Cửu Công chúa không ngờ Lí Vị Ương từ chối nhanh như vậy, ngạc nhiên nói không ra lời.



Lí Vị Ương gằn từng chữ: “Nếu trong lòng hắn có Công chúa, hắn tất nhiên sẽ nguyện ý lấy Công chúa làm vợ, không cần ta mở miệng. Nhưng hắn không thích Công chúa, người lại muốn ta cưỡng cầu hắn, đường đường là Công chúa cao cao tại thượng, lại lưu lạc đến tình trạng này ư?”


Vì thế, hơn mười thái giám hợp hai bàn ăn lại thành một bàn vuông ở chính giữa đại điện, sau đó bưng bát bạc bày biện lên bàn. Ghế lớn khắc hoa ở phía đông tất nhiên của Thái hậu, bên cạnh đặt hai chiếc ghế dựa nhỏ hơn một chút là dành cho nàng và Cửu Công chúa.



Một đám thái giám được huấn luyện cẩn thận bưng các loại món ngon mĩ vị, bắt đầu phiêu tán hương thơm ra khắp xung quanh, ẩm thực ở trong cung phô trương vượt xa Lí phủ khi mừng năm mới, vậy mà đây vẫn là bữa ăn đơn giản hàng ngày. Thái giám quỳ trên mặt đất: “Đồ ăn đã xếp xong, mời dùng bữa.”



Cửu Công chúa định nhắc nhở lễ nghi khi ăn cơm với Lí Vị Ương, sợ nàng bêu xấu hoặc phạm sai lầm khiến Thái hậu không vui, nhưng không ngờ Lí Vị Ương rất chuẩn xác đi tới ghế sắp đặt cho nàng, trước tiên khấu đầu với Thái hậu cảm tạ ban ngồi, rồi đứng bên cạnh chờ Thái hậu cùng Cửu Công chúa vào bàn sau đó mới ngồi xuống. Lúc ăn cơm, Cửu Công chúa kinh ngạc nhìn chằm chằm Lí Vị Ương. Nàng quả thực rất ngạc nhiên, không biết vì sao Lí Vị Ương lại biểu hiện thuần thục như vậy, hơn nữa dáng vẻ khi dùng cơm rất tao nhã, còn đoan trang hơn cả nàng.



Dáng vẻ như vậy, không phải một sớm một chiều có thể luyện ra, không chỉ Cửu Công chúa, ngay cả Thái hậu cũng nhìn Lí Vị Ương nhiều thêm đôi lần, trong lòng cũng thấy kỳ quái. Có điều không ai mở miệng hỏi, thậm chí Thái hậu còn cảm thấy, đây là dáng vẻ trời sinh vốn có của Lí Vị Ương.



Trong quá trình dùng bữa, đại điện đều im ắng, ngay cả Cửu Công chúa luôn hoạt bát cũng không dám tùy tiện mở miệng. Dùng xong bữa ăn, Lí Vị Ương đi theo Cửu Công chúa lui đến bình phong sau điện, thái giám bưng nước súc miệng cùng khăn nóng để hai nàng súc miệng lau tay, sau đó lại bưng một hòm bạc nhỏ bên trong có đậu khấu và cát trắng để hai nàng ngậm trong miệng, vừa giúp tiêu hóa vừa có thể mang theo hương thơm khi nói chuyện.



Cửu Công chúa lặng lẽ quan sát Lí Vị Ương, thấy động tác nàng nhàn nhã cao quý, dáng vẻ đoan trang hào phóng, bất giác nghĩ đến mình từ nhỏ lớn lên ở trong cung đã sớm hiểu rõ những động tác này nhưng dáng vẻ chỉ tuyệt đối làm cho có, ngay cả Nhu phi cũng từng phê bình, nói nàng học quy củ không để bụng, nàng còn cảm thấy đây đều là thói quen hằng ngày, có cái gì cần học, nhưng hôm nay nhìn Lí Vị Ương động tác lưu loát như mây bay nước chảy, so với mẫu phi còn đoan trang xinh đẹp hơn. Cho dù là lão ma ma ở trong cung nhiều năm chưa chắc đã so được, trong lòng nghi hoặc càng sâu, có điều trước mặt Thái hậu nàng không dám hỏi.



Đúng lúc này, một thái giám sắc mặt kinh hoàng đột nhiên tiến vào, quỳ xuống đất: “Thái hậu nương nương, hôm nay Lưu thái phi đến dâng hương chùa Phổ Tế, ai ngờ nửa đường bị bắt cóc! Hiện giờ các nữ quan khóc sướt mướt quay về ầm ĩ ngay ở cửa cung!”



Lưu thái phi là phi tử tiến cung khi Tiên đế đã già, bởi vì lúc vào cung còn rất trẻ, không hiểu chuyện cũng không biết đòi sủng, không được Tiên đế ưu ái, cho nên không có con nối dòng, ngược lại quan hệ rất tốt với Thái hậu. Hiện giờ tuổi Thái phi không lớn, không thể luôn ngồi trong cung giống Thái hậu, cho nên định kỳ hàng tháng đi dâng hương chùa Phổ Tế cầu phúc, coi như giải sầu. Nhưng không ngờ, đường đường Thái phi nương nương cũng có người dám bắt cóc!



Thái hậu quá sợ hãi: “Giữa ban ngày ban mặt rốt cuộc ai dám làm vậy!” Bà càng nghĩ càng không đúng, giọng căm giận: “Thật sự là ăn gan hùm mật gấu!” Vừa nói xong, chứng đau đầu vừa mới đỡ trở nên càng mãnh liệt, gần như ngồi không nổi. Cửu Công chúa vội vàng lấy ngón tay chấm cao bạc hà đặt dưới mũi Thái hậu, Thái hậu mới thở được một hơi.



Cửu Công chúa vội vàng trách cứ thái giám kia: “Sao nói không rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra…”



Thái giám vội vàng nói: “Thái phi nương nương đi ra khỏi cung mọi chuyện đều tốt lành, vừa mới lên núi kẻ xấu lao tới không phân trần đã đánh người, cướp lấy kiệu bỏ đi!”



Thái hậu hít một hơi khí lạnh, kinh ngạc: “Rõ ràng dùng nghi thức trong cung, ai ngờ lại xảy ra loại chuyện này, bảo ta biết làm thế nào…”



Cửu Công chúa liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, che lại ý cười nơi đáy mắt, ngoài mặt lộ ra áy náy vô hạn: “Thái hậu đều do con không tốt, thật ra hôm nay lúc Thái phi nương nương xuất cung con vừa vặn gặp phải, thấy Thái phi mang theo nhiều người như vậy, nghi thức vô cùng xa hoa, cho nên con nói hiện giờ thời buổi rối loạn thật sự không nên phô trương quá mức. Thái phi nương nương chấp thuận, sai người thay xe ngựa đơn giản, không tuyên dương bốn phía, nếu dựa theo tình huống ban đầu kẻ xấu sẽ không dám làm loại chuyện này —— “



Thái hậu sửng sốt, lập tức lắc đầu: “Sao có thể trách con! Vốn sau khi phát sinh tai họa, mọi chuyện đều phải giản lược, huống chi đi bái phật, vẫn còn ở trên đường lớn, ai có thể ngờ xảy ra chuyện này!” Bà rùng mình, chợt trầm giọng: “Bệ hạ đã biết chưa?”



Thái giám vội vàng đáp: “Hôm nay thân thể Bệ hạ không khỏe gọi Thái y yết kiến, nô tài chưa dám đi bẩm báo.”



Thái hậu nhíu mày: “Chuyện này không thể phô trương khắp nơi, nhanh chóng đem theo ý chỉ của ta tìm Kinh Triệu Doãn, quy định hắn trước khi trời tối phải tìm được Lưu thái phi, bằng không cầm đầu đến gặp ta!”



“Dạ Thái hậu!” Thái giám vội vàng chạy đi.



Cửu Công chúa nhìn sắc mặt Thái hậu càng lúc càng xám trắng, vội nói: “Thái Hậu nương nương yên tâm, Lưu thái phi trước giờ là người nhân hậu, ông trời sẽ phù hộ tuyệt đối không xảy ra chuyện gì, nói không chừng chỉ là hiểu lầm —— “



Hiểu lầm, đâu ra có loại hiểu lầm này! Khai triều trăm năm chưa từng xảy ra chuyện như vậy, phi tần hậu cung bị bắt cóc, phi tần lại còn là Thái phi nương nương —— truyền ra ngoài người ta sẽ cười rớt cả răng hàm! Cho nên Thái hậu nghe xong, trên mặt không hề bớt sầu lo. Trước đây khi Tiên hoàng băng hà Lưu thái phi mới chỉ mười bốn tuổi… Mấy năm nay bảo dưỡng đặc biệt tốt, nhìn qua dáng vẻ vẫn thướt tha thùy mị, không biết kẻ xấu này cầu tài hay cầu sắc. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ phải lấy cái chết để tuẫn táng Tiên đế.



Mí mắt Thái hậu nháy liên tục, không thể tưởng tượng kẻ nào lại đi bắt cóc một người đẹp hết thời, huống hồ là đang đi dâng hương, không mang theo vàng bạc tài bảo, bắt cóc Thái phi có ích lợi gì! Quả thực là —— không thể tưởng tượng nổi! Hiện giờ nên làm gì đây? Đừng nói đến chuyện không tìm thấy người, nếu thật sự tìm thấy thì lại là một phiền toái lớn!



Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Cửu Công chúa, mắt buông xuống, thật vất vả mới nhịn được cười. Nàng biết vị Lưu thái phi này, bề ngoài quả thật xinh đẹp, dáng người yểu điệu, là mỹ nhân tinh tế, tuy rằng mắt một mí hơi xếch lên nhưng rất dài đẹp đẽ, là Thái phi thì không thể mặc màu sắc sặc sỡ, nhưng ở phương diện ăn mặc luôn có biện pháp biến đổi rất rêu rao không theo quy củ. Năm đó lúc Tiên đế băng hà vị Lưu thái phi vẫn còn trẻ tuổi, sau này còn truyền ra lời đồn Thái phi qua lại thân mật với một vị vương gia, nếu không có Thái hậu nương nương che chở, Lưu thái phi đã sớm bị đưa đi tuẫn táng, càng miễn bàn đến bây giờ vẫn còn sống an ổn.



Chân tướng chuyện hôm nay, trước tiên nàng bảo Cửu Công chúa tìm cách thay đổi nghi thức của Lưu thái phi, cố gắng an bày đơn giản mộc mạc một chút, nhìn qua giống quý phu nhân nhà giàu bình thường ra ngoài. Sau đó đặc biệt sắp xếp xe ngựa giống như đúc, cố ý đung đưa từ Lí phủ ra ngoài trước mặt người khác… Về phần làm cách nào để người đó cho rằng hai xe ngựa là một thì phải xem Triệu Nguyệt và nha đầu đi cùng giả bộ có giống hay không…



Đúng lúc này, nghe thấy Thái hậu á một tiếng, là nữ quan bên cạnh vô ý làm đổ ly trà, nước trà nóng rớt lên tay Thái hậu, bà giận tới cực điểm, giơ tay tát cho nữ quan một cái, tất nhiên toàn điện kinh sợ, hơn mười năm qua Thái hậu nương nương chưa từng động thủ đánh cung nữ! Phải biết rằng, chủ tử trong cung trừng phạt người khác không cần tự mình động thủ, có thể thấy hôm nay Thái hậu tức giận tới mức nào ——



Cửu Công chúa lặng lẽ chớp mắt với Lí Vị Ương luôn mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, không cất lời.



Lí Vị Ương thở dài một hơi, hiện giờ sao, phải xem nước cờ tiếp theo có thuận lợi không, mới biết được toàn bộ kế hoạch thành công hay không…



Chuyện Thái hậu phiền lòng đương nhiên vẫn chưa kết thúc, tới lúc bà uống trà, thái giám lại cuống quít đến bẩm báo: “Vừa rồi Tứ Hoàng tử Mạc Bắc mang người hoang mang rối loạn chạy vội về phương bắc, vừa vặn đụng phải Thái tử mới săn bắn trở về, không cẩn thận va chạm xe ngựa Thái tử, lại không chịu báo thân phận, một mực chạy đi phía bắc, sắc trời tối, hộ vệ thuộc hạ Thái tử thấy không rõ thân phận đối phương, đột nhiên nghe trong xe ngựa có tiếng nữ tử kêu cứu, tưởng kẻ xấu lập tức xông lên đánh giết, cướp được xe ngựa phát hiện bên trong là Thái phi nương nương!”



—— Lời tác giả ——



Biên tập: Ngươi muốn để cho Tứ Hoàng tử Mạc Bắc bị trừng phạt bởi vì bắt cóc Thái phi nương nương?



Tiểu Tần: Ngươi cảm thấy cái này tính là tội danh ư —— báo trước chương tiếp theo sẽ răng rắc Lí Nguyên Hành, rồi răng rắc toàn bộ người Tưởng gia.



___________________________________________



Chi Chi (Chi Vũ): răng rắc là cái gì thế tỷ tỷ???? Ó-Ò



TM: Thế này nhé, muội tưởng tượng một tên ma đầu bắt cóc tống tiền (hoặc tống tình) ai đó



Hắn nói với kẻ bị bắt cóc: “Im mồm không thì ta sẽ…” sau đó mặt cười âm trầm gian xảo, cầm một cái bút bẻ gãy “răng rắc” một tiếng. khửa khửa khửa Blog.Uhm.vN